4 thg 4, 2009

Nhớ thương một người chị.

Tên chị là tên một con sông -HỒNG HÀ- ba đã đặt tên cho chị để kỉ niệm nơi chị sinh ra. Con sông đã chảy về biển lớn. Chị đã ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.Cái tuổi 18, giữa lúc đất nước có chiến tranh. Chị chưa được hưởng những niềm vui, hạnh phúc mà con người sinh ra có quyền được hưởng.Ngày ấy, em chỉ đau đớn là không còn chị nữa .Em chưa cảm nhận được nỗi mất mát của riêng chị. Mai lại đến ngày giỗ chị ( 11/3 âm lịch), về mộ chị thắp nhang, lòng thấy nhớ thương chị vô cùng. Em nhớ hồi ấy chị rất thích hát múa. Chị tổ chức biểu diễn rất trẻ con mà cũng rất sáng tạo.Tấm ri -đô lanh hoa nhà mình làm màn kéo, mỗi đứa trẻ là một diễn viên. Dụng cụ hóa trang thật đơn giản: phấn viết hồng làm phấn bôi má, bút chì tập vẽ để kẻ mắt, giấy thủ công làm son môi...Chị kể những câu chuyện bịa cho bọn em nghe, những con ma trong chuyện của chị bây giờ em vẫn có sức ám ảnh với em. Chị rủ đi trêu mấy ông sinh viên già ở trọ bên hàng xóm, chị bảo mấy lão này giả vờ học để đuổi bọn mình đi chỗ khác cho yên, mà lúc ấy bọn trẻ con trong khu tập thể làm gì có chỗ chơi nào khác ngoài cái gốc cây sấu mát rượi đó cơ chứ. Chị ơi bao nhiêu kỉ niệm ùa về. Thời gian trôi qua từng ấy năm. Chị vẫn trẻ mãi tuổi 18. Còn em đã có biết bao thay đổi. Chị ơi! em nhớ chị, em ước gì cuộc đời em có chị bên cạnh. Nhưng dòng sông đã ra đại dương sao có thể ngược dòng được nữa!Cái cõi vô thủy vô chung mới là chỗ dừng chân cuối cùng của kiếp người đã đi qua cõi tạm. Nắng vẫn trải dài trên nghĩa trang, đất vẫn lặng im đến phát sợ. Chỉ có trong em, chị vẫn còn mãi mãi.

1 thg 4, 2009

Cảm ơn những dòng tâm sự của em.

Lúc 8 giờ, tại TP Quảng Ngãi, ngày 27 tháng 3 năm 2009(thứ sáu) Thưa các bạn, trong đời mỗi học sinh chúng ta ai ai cũng đã có những kỉ niệm đẹp về những thầy cô giáo đã từng dạy mình mà không thể nào quên được.Ở từng giai đoạn của quá trình học tập, trong lòng mỗi người chắc hẳn ai cũng có tên thầy hoặc cô để khắc sâu trong tâm trí.Và tôi cũng vậy, trong năm học lớp chín-năm học cuối cấp của tôi ở mái trường trung học cơ sở Trần Hưng Đạo, tôi cũng đã có tên ngưới cô mà tôi yêu mến nhất,cô Loan- người dạy môn Ngữ văn của tôi.Từ khi gặp cô, tôi đã biết thế nào là học tốt môn Ngữ văn và cũng từ đó tôi cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác rất lạ kì. Hồi đầu năm, tôi còn bỡ ngỡ vì đây là lần đầu tôi gặp cô, tôi thấy cô chưa có gì đặc biệt cả, có lúc tôi còn thấy ghét cô, và thời gian đã trôi rất nhanh, rất nhanh. Đến khi tôi nhận ra được tài năng văn học của cô thì lúc đó đã quá muộn , chỉ còn vài tháng nữa là tôi sẽ xa cô mãi mãi.Và từ đó, ngày nào tôi cũng mang một tâm trạng nặng nề khi nghĩ rằng mình sẽ xa cô.Mõi khi tới giờ học của cô, tôi rất háo hức và cảm thấy mình rất hạnh phúc vì sắp được nghe giọng nói của cô. Nhưng cái nào cũng có giới hạn của nó, và tiết học văn cũng sẽ hết. Cứ như thế, ngày nào cũng trôi đi và tôi lúc nào cũng có những suy ngĩ như vậy. Cứ nghĩ đến lúc xa cô, cô có nhớ tôi không?Và lúc đó tôi sẽ như thế nào? Tôi luôn mong ước rằng thời gian sẽ trôi lâu hơn, nhưng đó là điều không thể; tôi muốn khi tôi lên cấp ba, mặc dù cô không dạy cấp trung học phổ thông, nhưng tôi vẫn luôn hi vọng tôi vẫn được học dưới sự chỉ bảo của cô, đó là nguyện vọng mà tôi ấp ủ thầm kín bấy lâu, tôi muốn được học bên cô khi tôi bước và ngưỡng cửa đại học. Nhưng cho dù đến lúc đó, tôi sẽ không bao giờ quên cô, sẽ nhớ cô mãi mãi.Tuy tôi biết điều ước của tôi sẽ không bao giờ trở thành hiện thực, nhưng tôi hi vọng một phép lạ xảy ra và tôi sẽ được cô dang rộng vòng tay chào đón, tôi sẽ lưu lại được trong cô một dấu ấn tốt đẹp.Và tôi…chao ôi! Nếu điều đó trở thành hiện thực thì tôi sẽ cảm ơn trời đất đã ban cho tôi điều ước thiêng liêng nhất trong đời tôi! Tôi hi vọng rằng cô sẽ đọc được những dòng chữ này của tôi. Nguyễn Hồng Vân
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang