18 thg 7, 2009

Thư giãn mùa thi

Mỗi mùa hoa đỏ về có biết bao kỉ niệm về mái trường, có kỉ niệm không được kể nhưng cứ tồn tại. Đó là kỉ niệm về mùa thi với những bài thi "bất hủ": -Để gỡ bí khi phân tích nhân vật chị Sứ trong tác phẩm Hòn Đất, có bài sáng tác một đoạn thơ: Chị Sứ là chị Sứ nào Tại sao chị lại lọt vào văn chương? Em đi tìm khắp phố phường Hay là chị Sứ ở phường lò chum! -Còn khi phân tích câu thơ của Huy Cận: "Lơ phơ cồn nhỏ gió đìu hiu" Thí sinh tán: Cái cồn của các nhà thơ khác thì rậm rạp còn cái cồn của Huy Cận thì thưa thớt, vì vậy ông mới thở than "Lơ phơ cồn nhỏ gió đìu hiu"! -Và đây nữa, hai câu thơ của Nguyễn Đình Chiểu trong bài thơ Chạy giặc: Bến nghé của tiền tan bọt nước Đồng nai tranh ngói nhuốm màu mây Được diễn giải là :Bến mà nghé thường xuống tắm giờ đã tan biến , còn cánh đồng mà nai thường đứng ngơ ngác giờ nhuốm màu khói mây. -Khi phải tìm từ có nghĩa chuyển trong hai câu thơ sau và viết đoạn văn miêu tả có dùng từ có nghĩa chuyển ấy: Buồn trông nội cỏ rầu rầu Chân mây mặt đất một màu xanh xanh Có bài viết :Có một con ếch xanh xanh bị lạc mẹ, nó rầu rầu. Mẹ nó chắc đang ở chân trời góc bể nào đó.Mặt đất này bao la quá biết bao giờ nó mới tìm được mẹ! - Ở tiểu học, khi viết bài văn miêu tả cảnh sinh hoạt nhà em vào buổi tối, có bài viết với đoạn tả rất thực: Buổi tối nhà em : Sau khi ăn cơm xong, em ngồi vào bàn học, bố em đọc báo ,còn mẹ em đan len. Một lúc sau, bố cất báo đi vào buồng. Mẹ em cũng cất len và đi vào buồng với bố em và đóng cửa lại!

1 thg 7, 2009

Nghĩ cảnh coi thi

Trường thi thời chống tiêu cực mới im ắng làm sao!Không còn cái cảnh nhốn nháo, ồn ào ngoài cổng trường, không còn những bước chân vội vã đi quăng ném tài liệu nữa, không còn tiếng loa phóng thanh chõ vào phòng thi. Sân trường tịnh không một bóng người vô phận sự qua lại... Giám thị gần như nhàn rỗi suốt buổi. Nhìn các sĩ tử mồ hôi ròng ròng trên khuôn mặt, nhớ đến câu :Ngày xưa giám thị cũng đi thi/Cũng nhìn cũng liếc cũng coppy...mà thương chúng nó. Ôi cái thời nhất quỉ nhì ma đó sao mà vui thế. Chúng còn phải trải qua bao nhiêu giờ phút căng thẳngvà hồi hộp này nữa. Nhưng vẫn sung sướng hơn nhiều khi phải ngồi ở vị trí của giám thị ,chúng nó có biết không?
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang