Không phải đến tận bây giờ nó mới biết điều này.Nó đã biết thú vui tao nhã này từ lâu. Chả vậy mà nó thường tìm đến Cafe vườn mỗi khi muốn thư giãn.
Ở đó không gian thoáng đãng, không quá vắng để rơi vào cô tịch, không quá đông để bị cái cảm giác ồn ào, xô bồ làm mất đi cảm hứng thoát ly những gì quen thuộc của cuộc sống thường nhật.
Và tất nhiên, ở đó phải là nơi hội tụ của cây cảnh với nhiều dáng vẻ khác nhau mới níu kéo bước chân và sự đam mê của nó.
Nó thích ngắm những thế bonsai công phu.
Nó đi tìm để hiểu nghệ thuật không lời này:
"Ở bonsai, sự thưởng lãm thường nằm ở vẻ đẹp của toàn cây và sự hòa điệu của cây với chậu cành.Bonsai được coi là nghệ thuật sống vì nó đang liên quan đến thực vật còn đang sống. Nó là một hình thức nghệ thuật cũng như nghệ thuật hội họa và nghệ thuật điêu khắc. Người nghệ sĩ đem vẻ đẹp của thắng cảnh lên khung vải, phương tiện của họ là màu sắc và sự khéo léo tinh xảo của bàn tay. Người nghệ sĩ bonsai cũng vậy, họ tái tạo thiên nhiên bằng cách thu nhỏ lại nhưng chất liệu là cây thật, và cũng dùng bàn tay khéo léo cộng với sự tưởng tượng phong phú. Kết quả là cả hai đều có tác phẩm từ sự sáng tạo mà ra.
Nhưng tác phẩm của họa sĩ dừng lại tại đó.Tác phẩm của nghệ sĩ bonsai vẫn chưa bao giờ hoàn tất, vì nó là tác phẩm sống và vẫn sinh trưởng.Vì thế tác phẩm bonsai còn phải qua bao nhiêu thăng trầm, thử thách, có thể tốt đẹp hơn hay xấu hơn, về lâu về dài, miễn là nó còn sống.Tác phẩm bonsai cũng vô giá vì nó là một trong các bộ môn ưa thích của các nhà sưu tập."
(Theo caycanhvietnam.com)
Chính từ cái nhìn mở: Tác phẩm của nghệ sĩ bonsai vẫn chưa bao giờ hoàn tất vì nó là tác phẩm sống và vẫn sinh trưởng, nên nó lạm nghĩ: Nó cũng có thể trở thành một nghệ sĩ bonsai!
Thế là nó tấp tểnh bước vào sân chơi này.
Đầu tiên nó nghĩ đến một không gian có thể chứa chất ý tưởng rất xa vời của nó. Xong rồi nó lại tự an ủi, cái vuông sân nhà nó nào có phải chốn mà khách mời của VTV đên đâu! Nó sắm cây cảnh theo ý tưởng chỉ để nó được tự do thưởng lãm. Lòng đầy tự tin,nó bắt tay vào cuộc. Nó tự trách lâu nay để những chậu cây kiểng phát triển một cách rất tự do, thậm chí cây nào nhiều rễ chính, rễ phụ lửng lơ hay vươn khỏi chậu, có nguy cơ lấn sân, nó chặt nó cắt cho gọn...Giờ nó mới thấy tiếc! Nó nâng niu từng sợi rễ mỏng như sợi tóc vừa mới buông lơi chút xíu. Nó chăm chút từng chồi non mới nhú, dõi theo dáng từng thân cây để uốn lượn, cắt tỉa như một tay sành điệu vẫn làm...Ôi đúng là "nghề chơi cũng lắm công phu"!(Phần sau là: phối đá và tạo dáng cho cây)