22 thg 10, 2010

"Nổi chìm kiếp sông lênh đênh"


(Về chuyến xe định mệnh)
Thương quá những phận đời lênh đênh! Họ đã lênh đênh trong cuộc mưu sinh đầy vất vả, ngược xuôi.Đến cả một chuyến trở về thăm quê của họ cũng chìm nổi, đớn đau quá đỗi như thế sao?
Em bé ơi, em có biết gì đâu mà dòng thác lũ chẳng buông tha em? Người con hiếu thảo ơi chẳng bao giờ còn đưa mẹ già đi đến nơi chữa bệnh được nữa! Người mẹ yêu thương con vô bờ bến ơi, có biết chăng sự níu giữ con trong vòng tay của mẹ cũng chẳng thể nào cứu nổi con không? Người lái xe có biết chăng dòng lũ đã quá nghiệt ngã với cả những người vô tội không? Những bạn trẻ tuổi mười tám, đôi mươi đầy hoài bão và ước mơ ơi ,tại sao các bạn phải bất lực trước thiên tai bất ngờ như thế?...
Thương quá những con người yêu tha thiết cuộc sống ,cho dù cơ cực vẫn vươn lên bằng sức mình vậy mà phải ra đi tức tưởi!
Cầu mong cho linh hồn các anh, các chị, các em..không còn vương vấn cái lam lũ, nhọc nhằn nơi cõi trần, hãy thanh thản ra đi!
Xin dâng một nén tâm nhang tưởng niệm!

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang