Trên đống đổ nát, hoang tàn, người ta có cảm tưởng sự sống hình như chưa từng tồn tại nơi đây.
Thỉnh thoảng vài bóng người xuất hiện. Họ đi tìm người thân? không một lời rên rỉ, khóc than, không có sự kinh hoàng...Tất cả diễn ra trong lặng lẽ, nước mắt chảy vào trong.
Họ đã sống khi thiên nhiên chưa hủy hoại được họ . Không người thân, không nhà cửa, không điện, nước,không lương thực...Những con người ấy đã đi trong nỗi đau và mất mát bằng bản lĩnh của một dân tộc kiên cường. Nhìn họ xếp hàng im lặng để nhận từng chai nước uống, từng khẩu phần lương khô cứu trợ...mà nhớ đến một thời đã qua của người Việt trong chiến tranh - xếp hàng mua lương thực, thực phẩm ...Cái ngày cực khổ ấy, sao mà trật tự, kỉ cương đến thế ! Khi Mỹ dội bom một khu phố, dân cư sơ tán gấp rút, nhà cửa không một ai sợ mất mát ( dù tài sản thời nào cũng có giá trị thời đó).Họ khóc cho nỗi đau của nhau..Vậy mà thời bình, chỉ vì dành nhau bùa ấn đền Trần,,điều mà họ nghĩ sẽ đem may mắn đến cho cá nhân, họ giẫm đạp lên nhau đến nỗi suýt xảy ra vụ "đảo Kim Cương" thứ hai!
Nhìn người Nhật đi qua nỗi đau mà thấy họ đang bước tới ngày mai với một ý chí kiên cường đáng khâm phục!
Mong sao những người dân Nhật mau chóng hồi sinh. Mong sao trái đất bình yên với những con người biết sống vì cộng đồng như người Nhật trong trận thử thách lớn lao này!