Chương trình khách mời của VTV3 sáng chủ nhật này thật thú vị bởi một vị khách mời rất hóm - nhà thơ Trần Đăng Khoa!
Vị
khách này có cái vẻ bề ngoài quê quê lại được bù đắp bởi cách nói
chuyện rất có duyên, tự tin đến độ bình thản. Có lúc gã dường như là chủ
nhà hơn là khách mời. Lại Văn Sâm thường ngày hoạt ngôn là thế giờ cũng
phải im lặng nhường bước. Chỉ nguyên câu chào mở đầu của TĐK, nếu không
vì thời gian có lẽ thần khẩu của gã còn khiến người nghe cảm tưởng mạch
diễn thuyết mới chỉ bắt đầu chứ chẳng chơi. Gã làm ai cũng bổi hổi bồi
hồi nhớ lại cái thời đi học trong chiến tranh, bom đạn...gã đọc những
bài thơ nổi tiếng từ hồi còn bé tẹo tèo teo của gã, phải nói là rất hay
lúc bấy giờ và cả bây giờ. Ngày ấy gã đã có những câu thơ như lời bình
luận sâu sắc về người thầy giáo là thương binh"Chúng em nhận ra bàn chân
thầy giáo/Như nhận ra cái chưa hoàn hảo/ Của cả cuộc đời mình"(Bàn chân
thầy giáo). Gã kể chuyện nhà văn Nguyễn Khải làm bài cho con với nội
dung bình luận tác phẩm của chính Nguyễn Khải, bị cô giáo phê" Em chưa
hiểu ý nhà văn!" và cho con "3"! Chẳng biết gã có rút kinh nghiệm, nếu
con gã nhờ bình bài thơ"Hạt gạo làng ta" của gã trong chương trình phổ
thông không biết?!
Nhà
thơ này đối thoại rất nhạy, khi LVS nhỡ chủ quan buông ra một câu đại
loại"...không cần cải cách giáo dục". TĐK liền đưa ra quan điểm của mình
như một sự phản pháo: Cải cách giáo dục bản thân nó không có lỗi, mà
lỗi ở người biên soạn và cải cách như thế nào, ai tham gia (mà không thể
thiếu vai trò của người trực tiếp giảng dạy)...những điều mà nếu không
quan tâm đến giáo dục sẽ không có ý kiến sát vấn đề và thiết thực như
thế. Nhà thơ họ Trần này đúc kết bằng một câu khá tròn trĩnh nội dung
rằng: "Nên đơn giản hóa vấn đề phức tạp hơn là phức tạp hóa vấn đề đơn
giản". Đúng là như thế! Trong giảng dạy đôi khi người ta quan trọng hóa
nội dung bài học mà quên đi : dạy cho người ta hiểu biết không bằng dạy
cho người ta vui thích vì điều hiểu biết. Theo đó cũng đã có đánh giá:
Người thầy dốt dạy những điều mình biết, người thầy bình thường truyền
những gì trò cần, người thầy giỏi tạo cho trò cảm hứng và niềm tin.
Trần
Đăng Khoa gửi lời cảm ơn đến tất cả các thầy giáo, cô giáo ở các cấp
học đã dạy dỗ mình để thành người như hôm nay. Có lẽ đó cũng là lời tri
ân của những ai đã và đang làm học trò ở tất cả các thế hệ. "Mai sau lớn
lên người làm sao có thể nào quên ngày xưa thầy dạy dỗ khi em tuổi còn
thơ...