Đối với một cuộc đời, thời gian mười lăm năm trôi vèo như chớp mắt. Nhưng đặt mười lăm năm ấy vào sau tuổi của đứa trẻ chớm lớn sẽ thấy sự thay đổi đến ngỡ ngàng. Trên mảnh đất xa lạ này gặp lại những gương mặt học trò của ngần ấy năm xa cách, cả cô trò đều xúc động. Đây chưa phải là thời gian lâu nhất và những học trò xa cách nhất. Nhưng tình cảm thân thương không có so sánh nào bằng!
Chúng như những con thuyền giấy trở về dòng sông tuổi thơ ...
Những con thuyền giấy ngày
xưa
Trôi theo năm tháng bây giờ
về đây
Chở bao kỉ niệm vơi đầy
Tìm về bến cũ của ngày ấu
thơ.
Lòng còn thổn thức, ngẩn ngơ
Bến xưa biết có còn chờ hay
chăng?
Những con thuyền giấy đã đi về đâu,để mình tôi nhớ nhung bây giờ...