Nhớ
lại cái thuở ngày xưa, ngốc sao mà ngốc thế
Dạo
ấy đi sơ tán về làng quê, ngơ ngơ ngáo ngáo “như bò đội nón”! Cái gì cũng chả
biết, hỏi đến độ bị người ta cáu gắt um lên, cụt hứng biết bao lần mà vẫn không
sáng ra được bao nhiêu. Cái ngốc nhớ đời là, lần đầu tiên vác cuốc đi cuốc đất
gieo hạt mướp, vì thấy bà chủ nhà cuốc “ngọt xợt”. Sau vài nhát cuốc như gãi
đất, đã cuốc “phập” một phát trúng vào một củ gì đó, bẩy lên, trắng tinh, mừng
hú ! Trong đầu chỉ nghĩ đến củ khoai lang mà không hề nghĩ đến còn bao nhiêu
khoai khác. Mà đã là khoai lang thì đương nhiên ăn sống được! Thế là nhặt lên
phủi đất ăn sống, nuốt tươi! Con em đứng cạnh chưa kịp “xin miếng” thì đã thấy con
chị “móc họng” la hét vì ngứa. Sau này mới biết đó là loại khoai ngứa. Hôm ấy,
hai chị em chạy long sòng sọc lên quán nước chè ở trên đường cái quan mua bao
nhiêu là bánh rán đường, kẹo bột, kẹo vừng,...(ngoài ra không có quà bánh gì
khác) để giải ngứa. Kết quả là tiêu sạch sẽ số tiền để dành mỗi chủ nhật ba má đi thăm đã
cho, mà vẫn không hết ngứa…mồm!
Cái
ngốc cũng khó quên nữa là việc luộc hến. Ở chỗ sơ tán toàn ăn cơm tập thể, lúc
về Hà Nội không biết nấu nướng gì. Hôm ấy má đi làm dặn mấy chị em ở nhà nấu
canh hến. Thao tác luộc hến lấy nước, rồi tách ruột hến ra khỏi vỏ bị sự cố một
công đoạn. Sau khi luộc hến, nước có mùi thơm đặc trưng và có màu trắng đục
phơn phớt tím, ả ngốc hứng rổ vào một cái chậu thủng, chỉ nhăm nhe hứng những
con hến há miệng, không quan tâm gì đến nước dùng đang từ từ trôi. Kết quả, má
về la cho một trận vì cái tội “cưỡi ngựa xem hoa”, khi quan sát người lớn nấu
nướng.
Qua
bao mùa khói lửa bếp núc tưởng đâu không mắc phải sai lầm đáng tiếc nào nữa. Ai
dè vẫn chứng nào tật nấy!
Sau
giải phóng, về thăm quê nội trổ tài nấu canh chua ngon đến độ…không ai nếm thử!
Hôm ấy, anh con ông bác câu được mấy con cá lóc bự, định nướng trui, chấm muối
ớt, bị cô em lanh chanh nhận nấu canh chua. Tiết trời mùa hạ, mọi người gật gù
vì được húp bát canh chua sẽ mát ruột, mát gan thanh nhiệt, nếu không có một
lỗi nhỏ xíu xìu xiu xảy ra. Cô ả ra bờ mương thấy dọc mùng tươi tốt, hăng hái
phạt mấy bẹ vào tước vỏ, thái mỏng cho vào nồi canh vốn đã đủ gia vị. Thấy thao
tác mạnh mẽ, dứt khoát của cô cùng lời tự xác nhận là đã từng nấu như thế, mọi
người liếc nhìn nhau, không ai dám bày tỏ mối nghi ngờ về độ ngứa của loại dọc
mùng này. Chỉ đến khi nếm thử, ả mới bắt đầu sờ sợ kí ức năm xưa vọng về. Lúc
ấy mọi người mới cho ả hay rằng, cái lá cây dọc mùng không ngứa khác với cây
dọc mùng ngứa điên lên ấy ở chỗ có một chấm đen trên mặt lá.
Thật
là hết chịu nổi sự đeo bám của một loài cây dành cho tên ngốc, từ ngày xửa ngày
xưa cho đến tận ngày nảy ngày nay!