8 thg 8, 2015

Chân dung hắn

Lẽ ra những ngôn ngữ này được diễn tả bằng những gam màu, những đường nét của một cây cọ thì chân dung hắn sẽ được hiển thị chính xác hơn. Nhưng vì không có khiếu vẽ, đành mượn chữ để phác hoạ chân dung hắn.
Trước hết về ngoại hình, thấy chiều cao của hắn cũng thường thường bậc trung, thấp hơn con trai( trên mét tám) của hắn cỡ một tấc. Nhưng mỗi khi hắn sải bước bộ thì khó ai theo kịp. Hắn còn gỡ gạc được từ nước da trắng so với màu da ngăm ngăm (giống mẹ) của con hắn, mặc gió sương, mưa nắng phủ đời trai, da hắn cứ hồng hào kệ mùa đông rét mướt. Vai hắn ngang, như sinh ra để đeo quân hàm ! Khuôn mặt hắn hình như không để lại ấn tượng khi gặp lần đầu. Vì thế hắn suýt bị đánh trượt khi bất ngờ gặp người mà hắn đi tìm, từ khi con tim hắn nhắn nhủ. Hắn thì nhớ như in người ta, còn người ta thì quên bẵng hắn. Thế mới đau cho một chàng sĩ quan đeo lon trúng uý khi còn trẻ măng- đô- lin!
Hắn rất ít nói, còn khi nói thì giọng hiền khô! Hình như hắn biểu cảm bằng đôi mắt, chính xác là ánh nhìn . Nó nghiêm ngắn và nhanh nhạy, nó cũng đong đầy cảm xúc bởi cái màu nâu nâu, trong trong (mà không phải đen láy) của mắt hắn. Nói chung, nhìn vào đôi mắt hắn, người ta đối diện với một sự trung thực, tử tế.
Đôi tay con nhà võ của hắn mà lại như thể của kẻ văn sĩ vậy. Mười ngón tay thon (đúng nghĩa gốc) là mười hoa tay, mà là hoa tay xoáy hình mắt công hẳn hoi. Lợi thế này của hắn không có cách gì phô ra khi hắn đi tìm một nửa cuộc đời. Bởi vì, lịch sử tình yêu chưa thấy ai gặp nhau lại lật tay xem có hoa tay hay không!Theo tướng số thì những người sở hữu những mười hoa tay như thế, rất thích hợp với vai thủ lĩnh cầm quân. Và hắn cũng tự nhiên theo cái nghiệp binh đao! Và bất ngờ hơn nữa là hắn ở binh chủng pháo binh. Một binh chủng từ Napoleon Bonapac đến các tướng giỏi ở khắp nơi trên thế giới đều thuận tay trái, hắn cũng không ngoại lệ! Cũng lại nghe nói, một trong 13 điều nhận biết người thông minh là người thuận tay trái. Hắn đã hội tụ đủ tố chất của một pháo thủ đầy tiềm năng theo kinh nghiệm nhà binh. Hồi hắn là đại đội trưởng, hắn cũng oai phết khối em chết, nhiều em bị thương, số còn lại hoảng hốt tinh thần. Các ẻm thầm mơ ước có hắn trong suốt hành trình hạnh phúc, có lẽ không chỉ vì cái vẻ ngoài không phô trương của hắn mà chính vì sự im lặng, bình thản nơi hắn. Và nổi bật hơn cả là vì cái chất lính toát lên từ con người hắn. Điều này thì dân gian đã đúc kết :Gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân!
Sự nghiệp cầm quân của hắn, vẫn sẽ là bí mật quân sự không thể dựa dẫm mà kể tầm phào được. Chỉ có thể kể theo quan sát bằng con mắt phó thường dân dự bị, về hắn, đôi điều bên lề .
Rằng, hắn ít nói nhưng lính tráng rất quý hắn. Những giờ tập luyện trên thao trường, hắn rất nghiêm khắc. Từng khẩu độ, cự ly hắn tính toán nhanh và chuẩn xác, khiến đơn vị hắn luôn là mỏ khai thác giải các mùa thi do khu vực tổ chức. Nhưng hắn rất tỉnh trước những lời ngợi ca, tâng bốc, vì hắn chẳng quan trọng bất cứ điều gì. Thủ trưởng của hắn hay lính dưới cấp, hắn đều cư xử bình đẳng. Thế nên, khi hắn có lệnh điều lên Bộ chỉ huy quân sự tỉnh làm việc, anh em trong đơn vị hắn sụt sùi ướt đẫm cơn mê, đến nỗi bà hàng xén bên cạnh bất ngờ vì khăn mùi xoa bán đắt hàng hẳn so với mọi khi!
Trong sinh hoạt đời thường, hắn cùng đồng cam cộng khổ với anh em, nên biết được sở trường sở đoản từng người mà cho họ thả sức làm theo ý muốn miễn là có lợi cho đơn vị, vẫn đảm bảo kỉ luật nhà binh! Có lẽ ngôi sao chiếu mệnh đã trao cho hắn uy quyền và khả năng dùng binh, nên mỗi pháo thủ của hắn còn là một nghệ nhân hay tay nuôi trồng, đánh bắt …thành thạo. Đã có không ít sản phẩm đem đi trưng bày, tiêu thụ với giá trị nghệ thuật, kinh tế đáng kể!
Cuộc sống của hắn cũng bình thản trước mọi thăng trầm của xã hội như trong bao gia đình quân nhân khác. Vào mùa huấn luyện hắn khoán hết cho vợ hắn chuyện bếp núc, con cái, nội ngoại…Những lúc tương đối rộng dài thời gian bên gia đình, hắn là một tay nấu nướng sành điệu, hay là hắn muốn bù đắp cho vợ hắn những nỗi vất vả không lời (trong khi vợ các sếp bên dân chính thì đúng nghĩa mệnh phụ phu nhân)? Vợ hắn lúc ấy tha hồ hát trong buồng tắm (thói quen bị quên lãng khi phải úp mặt vào bếp núc, giặt giũ,…). Hắn đi đón con ở trường cho vợ đỡ lật đật, sấp ngửa chợ búa, con cái thường ngày. Mục tiêu đi đón con lúc ấy của hắn là bám vào chiếc cặp màu da bò có hình chú lính chì. Bởi theo con mắt nhà binh của hắn khi về với đời thường, thấy đứa trẻ nào cũng giống nhau. Nhất là khi chúng nó ùa ra cổng cùng một lúc, đứa nào cũng sàn sàn nhau, mặc áo trắng cả, làm sao phân biệt. Hắn mã hoá hàng của hắn là màu da bò của chiếc cặp, và hẹn chỗ gốc cây trứng cá, cha con sẽ thủ thỉ trên đoạn đường không dài lắm từ trường về nhà. Ấy vậy mà có lần hắn không hoàn thành nhiệm vụ cỏn con ấy, khiến vợ hắn hốt hoảng. Chuyện là thằng bé con rất thích được tự đi bộ về nhà, mà không cần ai chở. Hôm ấy nó ra khỏi cổng, nó nhìn thấy hắn, và hắn cũng đã thấy chiếc cặp da bò di chuyển khỏi cổng. Bất ngờ gặp ông bạn (xuất hiện không đúng lúc!), lâu ngày gặp nhau, đang màn chào hỏi, nó luồn lách khỏi tầm kiểm soát của hắn, chạy một mạch về nhà. Mẹ nó mải nấu cơm, nó quăng cặp rồi chạy biến đi chơi. Hắn đứng ở gốc cây trứng cá, thấy mất mục tiêu, kiên nhẫn đợi, đến khi cổng trường sạch bóng bồ câu trắng, hắn lo lắng phóng xe về nhà xem thử. Vợ hắn nghe hắn tường thuật đầy đủ không sót chi tiết nào, kể cả chuyện “không may” gặp bạn. Thế là thị tru tréo sợ lạc con, âm thanh to đến nỗi thằng con đang chơi nhà hàng xóm chạy về xem có chuyện gì. Cả nhà mới thở phào. Hắn định bắt con hít đất, may mà vợ hắn giải thoát cho thằng bé vừa qua độ tuổi vỡ lòng! Nhắc tới chuyện này lại liên tưởng tới một tình huống hi hữu  từng xảy ra trước đó. Hồi thằng nhóc khoảng  ba tuổi, hắn chở nó đi gửi ở trường mẫu giáo. Nhưng vì cho nó ăn sáng quá lâu, nên khi đến, cổng trường đã khoá. Hắn quyết định cho nó lên xe jeep, cùng đi công tác. Chiều đó vợ hắn đi đón con, các cô thay ca nên không nhớ rõ, trả lời bừa: có người đón rồi. Vợ hắn chạy về nhà không thấy con, cả trường táo tác, trời càng lúc càng tối. Ý nghĩ về vụ bắt cóc len lỏi trong những dòng nước mắt của vợ hắn và những người xúm xít xung quanh. Thì, hắn về, cắp nách một thằng bé lem luốc từ mặt mũi, chân tay đến quần áo, mắt vẫn sáng ngời vì một ngày lê la thoả thích! Vợ hắn mừng quá đến nỗi phòng thích cho hắn từ một tội đồ thành ân nhân cứu mạng con giai! Hắn chỉ lẩm nhẩm: chuyện không có gì mà ầm ĩ thế!
Hắn còn có sở thích rất mê các loại truyện trinh thám, chiến đấu, đặc biệt là kiếm hiệp. Hồi vợ hắn ở cữ, hắn nghỉ phép được một số ngày, đã kịp lạng qua một thư quán (bởi trên giá sách của vợ hắn toàn những tiểu thuyết ,truyện ngắn,..mà hắn cho là mất thì giờ!). Hàng ngày cứ sau khi rót cho vợ một ly rượu nếp bách nhật (do chính tay cụ bà, mẹ hắn làm), đặt ấm thuốc bắc cho vợ, nháo nhào giặt mấy cái tã (thời kì quá độ!) cho con là hắn bắt đầu luyện chưởng! Có hôm mê mải, hắn đọc khuya lơ khuya lắc, vợ hắn cằn nhằn, hắn tắt đèn cho vợ con yên giấc, rồi len lén thắp đèn dầu luyện tiếp cho kì hết những cú ra đòn của các hảo hán ở chương hồi nào đó trong Tam quốc, Đông chu..hay Thuỷ hử…Điều này, vợ hắn biết khi họ bắt đầu quen nhau. Ở giai đoạn phòng ngự, người yêu hắn biết hắn mê sách. Đến giai đoạn cầm cự, hắn đến nhà người yêu mượn sách về đọc, mỗi khi đổi sách, hắn thay bọc mới và nắn nót viết tên sách còn đẹp hơn cả chủ nhân. Qua giai đoạn tổng phản công thì hắn còn bổ sung vào giá sách gia đình người yêu những loại sách hợp ý người yêu và sách hợp ý hắn ( chắc âm mưu sau này dùng chung!)
Hắn cũng thuộc loại đa hệ! Điện, nước, thiết kế nhà, dự tính xây dựng… hắn đều biết tuốt. Hồi chưa tách tỉnh, lần đầu tiên xây nhà mới, vợ hắn lên xem khi móng vừa hoàn tất, thị giãy nảy rằng sẽ không bao giờ ở cái nhà tù ấy. Vì thấy nhà gì xây toàn đá cao lút đầu, không có cửa sổ, cửa xiếc gì. Hắn phá lên cười giải thích cho vợ hắn rằng đó chỉ là cái móng nhà, từ đó mới xây gạch lên ( vì vùng đất đó hơi bị thấp). Đó là một kỉ niệm khó quên của gia đình hắn!
Chân dung hắn sẽ bị thiếu nét, nếu quên kể về sự dí dỏm đôi khi của hắn. Thỉnh thoảng hắn nghe vợ hắn nghêu ngao làm sao về được mùa đông để nghe chuông chiều xa vắng, thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về…, hắn tủm tỉm: ôi nghĩ đến cái rét trong thời gian học ngoài Bắc mà tui muốn gửi nắng cho em...
Nguệch ngoạc vài nét về chân dung hắn, cho dù hắn không bao giờ muốn nói về mình, nhưng hắn thật sự là nguồn cảm hứng để viết nhiều hơn thế!
Một chân dung đậm đặc chất lính!

( Viết tặng hắn nhân ngày 27/7/2015)
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang