Chân trần trong cơn mưa bất chợt chiều nay, rời bỏ dép giày đã tìm được cảm giác rất thật và cũng rất lạ của mình.
Thuở cất bước đi chập chững đầu tiên, Chân trần được nâng niu, bao bọc trong tất vải, giày mềm có biết đâu cát sạn của trần thế giăng đầy. Lớn lên một chút, Chân trần rời xa Chân mẹ, va đập trong cuộc sống tự lực cánh sinh nơi miền quê sơ tán, Chân trần từng biết thế nào là độ trơn trượt của bùn nhão khủng khiếp của vùng quê Bắc bộ. Có lần đi lấy cơm xuất từ bếp ăn tập thể về nơi ở - nhà dân, Chân trần đã bấu từng ngón thật chặt, mím môi dò từng bước rất chậm, rất chắc, vậy mà vẫn trượt ngã, mất bữa trưa. Cả chị và em cùng nhịn đói, đắp chăn ngủ như một sự tự trừng phạt vì vụng về. Nhớ lại thấy thương mình quá đi thôi! Và việc phải dẫm trên bùn đi học là thường xuyên. Cái thứ đất thịt pha đất sét quái quỷ ấy dính không thể nào nhấc dép lên được, đến khi quai bật lên thì đế ơi ở lại nhé! Chiếc cặp ba lá (dụng cụ rút dép tự chế) đã giúp Chân trần xâu lại quai dép đứt. Ai chưa qua thời ấy chắc sẽ không hình dung được nỗi khốn khổ của Chân trần và những người cùng thời. Mỗi lần đứt, quai lại cụt đi một mẩu, đến khi không thể tận dụng được nữa thì Chân trần lại vẫn là Chân trần! Có lần Chân trần cùng lũ nhóc, cùng dân Hà Nội sơ tán nghĩ ra một cách lấy bẹ chuối làm dép để rửa chân trước khi đi ngủ. Ôi cái ngày xưa ấy!
Cảm giác xa lắm rồi hôm nay chợt gợi nhớ Chân trần. Đó không phải là sự cố gắng của bàn chân níu chặt cho khỏi ngã ngày xưa, mà là cảm giác của kẻ quen dép này, giày nọ, tất kia... có bao giờ dám bỏ chân đất đi ngoài đường để tránh cái kiểu giày sũng nước vẫn ra vẻ ngoài lịch sự? (bên trong thì ướt sũng đầm đìa!). Bàn chân nhồn nhột, lành lạnh...như đông về nhắc kỉ niệm xưa...Chân trần nhiều chuyện quá, ngủ thôi, khuya quá rồi!
BÌNH LUẬN
Nay mai, lớp chúng ta ra đi, có còn ai nhớ đến cái hồi xưa ấy! Ngày ấy người ta chân trần đi trên gai, trên trơn mà vững chãi! Ngày nay những đôi chân đi trên phẳng phiu, êm dịu mà chống chếnh, ngả nghiêng.
níu chặt cho khỏi ngã ngày xưa, mà là cảm giác của kẻ quen dép này, giày
nọ, tất kia... có bao giờ dám bỏ chân đất đi ngoài đường để tránh cái
kiểu giày sũng nước vẫn ra vẻ ngoài lịch sự? (bên trong thì ướt sũng đầm
đìa!)" --> Đoạn này hay quá chị... Được "sống thật" với chính bản thân mình, ko phải che che giấu giấu bởi những định ước xã hội thì thật là thoải mái...