Đêm dài lắm mộng vừa qua, bảnh mắt, mấy đứa bạn ruột đã hic mấy cú tele phon rủ đi uống café chủ nhật. Chần chừ vì dạo này thấy chan chán. Bỗng dưng có một cuộc điện thoại của em, một người học trò cũ. Thật bất ngờ! Tôi nhận lời,vì linh cảm về cuộc điện thoại này từ lâu rồi..
Ngày ấy em rất là lạ. em như một thằng con trai bướng bỉnh hơn là một cô bé nữ sinh hiền dịu. Em không phải là học sinh theo lớp từ những năm trước đó mà là mới chuyển từ xa về. Có lẽ vì thế ,em luôn xù lông nhím trước mọi người, như thể người ta sẵn sàng tấn công để tự vệ vậy. Em luôn làm mọi người chú ý đến cá tính rất bản năng của mình. Gương mặt em sáng, đôi mắt em nhìn ngay thẳng và có vẻ hơi đượm buồn. Tôi cảm thấy thế hay em thật sự là như thế, lúc ấy tôi chưa biết gì về gia cảnh của em. Em tự trọng đến mức không muốn ai phải phiền lụy vì mình. Có lần em không thuộc bài kiểm tra, tôi bối rối, muốn cho em nợ. Chưa kịp mở lời thì em đã nói tôi cứ cho em điểm kém vì em đáng bị như thế . Tôi nhìn em đi về chỗ ngồi mà lòng chợt nhớ đến lời của Nam Cao trong một câu chuyện “ Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố mà tìm hiểu họ, thì ta chỉ thấy gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi. Toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn, không bao giờ ta thấy họ đáng thương và không bao giờ ta thương”.
Từ hôm ấy trở đi, tôi âm thầm quan sát em và cố tìm cách gần gũi để hiểu về em. Nhưng oái oăm thay, hình như em cũng biết điều đó nên cố tình lảng tránh tôi, và tôi thấy buồn vô cùng. Qua cô giáo chủ nhiệm của em, tôi biết em đang khủng hoảng tinh thần vì ba mẹ em chia tay. Họ đùn đẩy việc nuôi em và vì thế mà em rơi vào hoàn cảnh của người đến sau của lớp học này. Hồi ấy tóc em dài và rất mượt, vậy mà chỉ vì nó lòa xòa, cô chủ nhiệm nhắc em làm sao cho gọn, thế là em cắt tức cắt tưởi mái tóc ấy, tôi xót xa thay cho em. Có một lần em dám đánh lại bọn con trai lớp bên cạnh vì nó ghẹo bạn lớp em. Tôi ngạc nhiên vì một người sống thu mình như em cũng dám xả thân vì nghĩa. Một lần lớp hết phấn, tôi nhắc mấy lần tổ trực và cả lớp vẫn ngồi im, chính lúc ấy em đã xin tôi ra ngoài và trở về với hộp phấn mới để đưa tôi. Em tham gia đội bóng đá nữ và bị gãy tay, tôi muốn nói lời chia sẻ với em, nhưng em đã bỏ đi. Tôi không hiểu vì sao em luôn tránh né tôi. Nhưng cái nhìn xa xăm của em như ngầm nói với tôi rằng: em không phải là người như thế, rồi một ngày tôi sẽ rõ!
Và ngày ấy đã đến!
Em bây giờ đã là một nhà báo chững chạc. Trông em rất tự tin. Em đi công tác, tình cờ được người bạn cho biết số điện thoại của tôi và ghé về thăm tôi. Em hỏi tôi có ngạc nhiên vì cuộc gặp mặt này không, tôi nói với em rằng tôi đã chờ đợi từ lâu. Gặp tôi, em nói tôi vẫn không khác xưa, chắc theo kí ức trẻ thơ, thật ra tôi thấy mình đã thay đổi theo thời gian . Rồi em bắt đầu nói lí do em luôn lảng tránh tôi ngày ấy vì em không muốn tôi thương hại em, em muốn làm một điều gì đó để chứng tỏ sự cảm mến ,biết ơn tôi, người mà theo em có ảnh hưởng lớn đến em. Nhưng em không thực hiện được. Vì thế mà em cứ làm ngược mọi điều vô lí trong cái mà em cho là có lí ấy.
Tôi hỏi em điều gì làm em nhớ nhất từ tôi, em đã nói rằng phong cách của riêng tôi. Tôi không nghĩ là cái cách mà tôi giảng khiến em muốn học môn của tôi. Tôi mang máng nhớ đến một câu đại ý là : “Dạy cho người ta hiểu biết không bằng làm cho người ta vui về điều hiểu biết”. Và em nói em bắt đầu nuôi ước mơ trở thành một người mạnh mẽ (như tôi, theo ý nghĩ của em). Em bảo là em phải làm một việc gì đó đòi hỏi sự can đảm, không tính đếm cho riêng mình…Tôi không nghĩ tôi có công truyền lửa cho em tới mức ấy. Em hỏi tôi nhớ nhất người học trò nào trong suốt cuộc đời đi dạy của mình. Câu trả lời của tôi, tôi sợ em buồn vì em không phải là học sinh duy nhất chịu ảnh hưởng từ tôi, hay ít ra là tôi cảm nhận được điều đó. Mà là một người học trò khác. Chuyện về người học trò ấy tôi sẽ kể sau.
Em hơi thất vọng, nhưng rồi em khẳng định, tôi không ảnh hưởng tới người khác mới là lạ. Em đâu biết rằng trong cuộc đời tôi cũng có lúc bi quan, thất vọng, buồn đến não nề chứ không hoàn toàn lạc quan như em nghĩ, hay tôi biết che kín nỗi niềm riêng tư đến mức người ngoài không biết được?
Nói chung cuộc trò chuyện đã diễn ra bình đẳng, thân thiện hơn cả tôi tưởng. Em còn kể những nhận xét về tôi từ đôi mắt, nụ cười, sự tức giận, đến bước đi, chiếc áo tôi hay mặc…làm tôi như người đang tự ngắm mình trong gương thì bị kẻ khác phát hiện vậy.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua thật nhanh, tôi có việc phải về và em cũng phải đi, chúng tôi chia tay nhau trong vui vẻ và hẹn ngày gặp lại.
Một buổi sáng nắng gắt mà cuộc gặp gỡ thân tình làm dịu mát cả tâm hồn tôi. Nó làm tôi nhẹ nhõm suốt cả ngày hôm nay.
BÌNH LUẬN
Đây là giây phút hạnh phúc trong một chuỗi thời gian đủ thứ của cuộc sống, đôi khi con người ta cũng thấy chạnh lòng cho những cái đến bất ngờ, em học trò bất ngờ gặp lại Chị là một cơ duyên để bóc vỏ cái bí mật mà Chị chưa giải mã được. Nếu không gặp lại thì sao ? khó trả lời . Đồng thời lúc này Chị lại nhận được niềm vui là đã truyền lửa cho người khác- đó là hạnh phúc . Như vậy cơ duyên mang đến hạnh phúc. Đôi khi ngược lại. Chúc mừng chị đã hạnh phúc ít nhất là 1 ngày !
hôm nào em phải học chị cách cho học sinh đỡ ghét cái nhỉ?
Làm chị đây "tò mò" quá à nha?
Hay lắm.