Từ thế kỉ trước, Thế Lữ đã
nói giùm con hổ nỗi niềm khi bị nhốt ở vườn bách thú. Sự thấu cảm của nhà thơ
vẫn vẹn nguyên tính nhân văn ở thế kỉ này và có lẽ sẽ làm người ta trăn trở lâu
hơn nữa:
Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt
Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua
Khinh lũ người kia ngạo mạn ngẩn ngơ
Giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm
Nay sa cơ bị nhục nhằn tù hãm
Để làm trò lạ mắt thứ đồ chơi
Trong cuộc sống bộn bề, gấp
gáp, có mấy ai hiểu vì sao con hổ trắng kia lại cắn đứt tay chị nọ ở một khu du
lịch nào đó. Hay người ta vội vàng giam nó chặt chẽ thêm ở nơi vốn đã mất tự
do, rồi đi tìm cách khoả lấp nhưng bất cẩn của con người bằng biên bản thế nào
có lợi nhất trong việc trốn tránh trách nhiệm và được đền bù cao nhất?
Một con voi ở nước kia bỗng
dưng quật chết người quản tượng, quăng quật đến trọng thương ba du khách đang
cưỡi nó. Có ai biết một năm 365 ngày, con voi làm việc không ngừng nghỉ, kéo gỗ
trong đường rừng, thồ người qua sông, làm trò vui cho du khách…? Vì sao đôi mắt
nó lúc nào cũng ngấn nước mắt?
Vừa rồi ra Đảo khỉ Nha Trang,
nhìn những chú khỉ còm cõi nhọc nhằn, miễn cưỡng
làm xiếc mà thấy tội nghiệp
cho một loài vật vốn được đánh giá là loài linh trưởng. Chúng gầy đến không thể
gầy hơn, vậy mà vẫn phải nhào lộn trên dây, trồng cây chuối, đua xe đạp, điều
khiển chó chạy đua (giữa trưa nắng chang chang)…Những con khỉ không có công ăn
chuyện làm, lảng vảng đến chỗ đông người bị mấy người quản trò giương súng cao
su doạ bắn, vội chay bán sống bán chết, xong vẫn liều mạng quay lại cướp thức
ăn trên tay du khách . Con người đang khai thác cạn kiệt tiềm năng từ thiên
nhiên mà không hề đền bù xứng đáng để có thể sử dụng lâu dài tiềm lực đó. Ai
thấy mẹ khỉ gầy còm ôm con cho bú, đôi mắt nhìn xa xăm vô vọng mà không thấy
lòng nhoi nhói?
Khỉ nhọc nhằn với những cuộc đua xe mỗi ngày |
Khỉ mẹ ôm con cho bú, mắt buồn rười rượi |
Con người có đặc quyền cai
quản thiên nhiên, trị vì mọi sinh vật trên trái đất. Nhưng mọi sự đều có giới
hạn, thiên nhiên không phải là vô tận nếu con người chỉ biết khai thác. Vì thế
đặc quyền sẽ không tồn tại vĩnh cửu. Con người có biết chăng?
Thân phận mua vui luôn mang
nặng nỗi buồn!
Cop lại cmt của anh HHP: (blog dở hơi nuốt bài, khi gõ lại có chỉnh sửa thì nó lại hiện ra bài cũ)
Trả lờiXóaĐọc bài này bỗng giật mình nhớ câu của Erostrat trong Người đốt đền "Con người còn kinh khủng hơn cả thần linh".
Cop cmt của chị Lưu Hồng Đoan:
Trả lờiXóaĐã đến lúc phải trả chúng về với thien nhiên .
sang thăm bạn, đọc bài nầy mới thấy ánh nhìn nhân văn của bạn rất đáng ngưỡng mộ. chúc bạn luôn bình an trong cuộc sống
Trả lờiXóa