Nhớ
lại cái thuở ngày xưa, ngốc sao mà ngốc thế
Dạo
ấy đi sơ tán về làng quê, ngơ ngơ ngáo ngáo “như bò đội nón”! Cái gì cũng chả
biết, hỏi đến độ bị người ta cáu gắt um lên, cụt hứng biết bao lần mà vẫn không
sáng ra được bao nhiêu. Cái ngốc nhớ đời là, lần đầu tiên vác cuốc đi cuốc đất
gieo hạt mướp, vì thấy bà chủ nhà cuốc “ngọt xợt”. Sau vài nhát cuốc như gãi
đất, đã cuốc “phập” một phát trúng vào một củ gì đó, bẩy lên, trắng tinh, mừng
hú ! Trong đầu chỉ nghĩ đến củ khoai lang mà không hề nghĩ đến còn bao nhiêu
khoai khác. Mà đã là khoai lang thì đương nhiên ăn sống được! Thế là nhặt lên
phủi đất ăn sống, nuốt tươi! Con em đứng cạnh chưa kịp “xin miếng” thì đã thấy con
chị “móc họng” la hét vì ngứa. Sau này mới biết đó là loại khoai ngứa. Hôm ấy,
hai chị em chạy long sòng sọc lên quán nước chè ở trên đường cái quan mua bao
nhiêu là bánh rán đường, kẹo bột, kẹo vừng,...(ngoài ra không có quà bánh gì
khác) để giải ngứa. Kết quả là tiêu sạch sẽ số tiền để dành mỗi chủ nhật ba má đi thăm đã
cho, mà vẫn không hết ngứa…mồm!
Cái
ngốc cũng khó quên nữa là việc luộc hến. Ở chỗ sơ tán toàn ăn cơm tập thể, lúc
về Hà Nội không biết nấu nướng gì. Hôm ấy má đi làm dặn mấy chị em ở nhà nấu
canh hến. Thao tác luộc hến lấy nước, rồi tách ruột hến ra khỏi vỏ bị sự cố một
công đoạn. Sau khi luộc hến, nước có mùi thơm đặc trưng và có màu trắng đục
phơn phớt tím, ả ngốc hứng rổ vào một cái chậu thủng, chỉ nhăm nhe hứng những
con hến há miệng, không quan tâm gì đến nước dùng đang từ từ trôi. Kết quả, má
về la cho một trận vì cái tội “cưỡi ngựa xem hoa”, khi quan sát người lớn nấu
nướng.
Qua
bao mùa khói lửa bếp núc tưởng đâu không mắc phải sai lầm đáng tiếc nào nữa. Ai
dè vẫn chứng nào tật nấy!
Sau
giải phóng, về thăm quê nội trổ tài nấu canh chua ngon đến độ…không ai nếm thử!
Hôm ấy, anh con ông bác câu được mấy con cá lóc bự, định nướng trui, chấm muối
ớt, bị cô em lanh chanh nhận nấu canh chua. Tiết trời mùa hạ, mọi người gật gù
vì được húp bát canh chua sẽ mát ruột, mát gan thanh nhiệt, nếu không có một
lỗi nhỏ xíu xìu xiu xảy ra. Cô ả ra bờ mương thấy dọc mùng tươi tốt, hăng hái
phạt mấy bẹ vào tước vỏ, thái mỏng cho vào nồi canh vốn đã đủ gia vị. Thấy thao
tác mạnh mẽ, dứt khoát của cô cùng lời tự xác nhận là đã từng nấu như thế, mọi
người liếc nhìn nhau, không ai dám bày tỏ mối nghi ngờ về độ ngứa của loại dọc
mùng này. Chỉ đến khi nếm thử, ả mới bắt đầu sờ sợ kí ức năm xưa vọng về. Lúc
ấy mọi người mới cho ả hay rằng, cái lá cây dọc mùng không ngứa khác với cây
dọc mùng ngứa điên lên ấy ở chỗ có một chấm đen trên mặt lá.
Thật
là hết chịu nổi sự đeo bám của một loài cây dành cho tên ngốc, từ ngày xửa ngày
xưa cho đến tận ngày nảy ngày nay!
Hay.
Trả lờiXóaLão thích những mẩu chuyện về đồng quê , nó gợi nhớ quê hương nhiều lắm. Nhiều lúc nổi hứng chỉ nghĩ thôi cũng đủ ...một mình ngồi cười vui như Tết , như HL vậy.
Chào mừng em về lại ngôi nhà này và hy vọng đọc tiếp những bài...như Segame sắp tới chẳng hạn. Lão vẫn ấn tượng phác họa về Baloloti của HL năm nào đấy . ( Cầu thủ cơ bắp lắm tật nhiều tài )
Ồ rất vui gặp lại lão , như thể một sân chơi vắng bóng người, xác định ra sân không có người vỗ tay hay bình luận thì cũng cứ chơi cho thoả nỗi nhớ sân.
XóaChị ta ngứa tay gõ và đăng để kỉ niệm những giây phút trống trơn. Cảm ơn lão vẫn không quên nhá củ khoai củ sắn thời đạn bom.
không dám hứa, nhưng chắc chắn lúc nào gõ là sẽ lưu vào đây. Lão cứ lai vãng ròi sẽ gặp nhé. Cơ mà mà lão gác kiếm hơi lâu đấy. Có đi có lại mới toại lòng nhau chứ!
Sao sang nhà lão xem" Cha tôii, ông Đồ xứ Nghệ " lại chẳng thấy gì nhỉ?
XóaMay quá, mấy lần tụ tập nấu nướng, chị í không trổ tài cho chị em xơi món ngốc xít nào nữa! :p Nhưng cũng phải cẩn thận, ai biết được một ngày nào đó... Hehe
Trả lờiXóaMà thôi, thấy chị í vẫn dễ thương, vẫn thỉnh thoảng quay về quậy chốn này là cũng vui rồi! :D
Vội vã trở về, vội vã ra đi, chẳng thể nào thăm hết nhà bơ-lốc, tui còn mắc nhà tui, nhà bên Phầy-búc, và bao nhiêu comt cho những bức seo-phì (selfie) Hì hì
XóaHL làm mình nhớ lại cũng là ngốc nhưng là đại ngốc. Hồi mới có đứa đầu lòng, mẹ chồng sai rán trứng. MÌnh vẫn thấy bà xóc trứng trên chảo nên tưởng ngon ăn, ai dè cả lát trứng nằm gọn trong bếp tro, thế là rán trứng chấm tro...
Trả lờiXóaAi cũng có một thời để ngốc ,chị nhỉ.
XóaCó ngốc nhưng hổng ...xít tí nào mà còn thể hiện sự "liều mình như chẳng có" nữa ! He he...
Trả lờiXóaKhông "Ngốc xít" mà là Đại ngốc luôn ý, anh P nhỉ.
Xóasang thăm chị, đọc và không nhịn cười được, mong đừng bị "ngứa mồm" nửa.
Trả lờiXóaVậy mỗi khi muốn "không nhịn cười", mời bạn sang đây nha! Cảm ơn bạn đã ghé thăm!
XóaLâu lắm, hôm nay lại vào blog. HL có thấy không gian giao lưu ở blog ấm cúng hơn FB ko?
Trả lờiXóaVâng, chợ quê với siêu thị khác nhau cả về hàng hoá, cách trao đổi và mọi thứ đó chị. Thỉnh thoảng về đây cho đỡ nhớ, chị à
Xóa