Bài viết này đã từng có mặt đầu tiên khi blog này chuyển sang nhà mới. Chẳng hiểu sao nó tự nhiên biến mất khi các bài viết sau xuất hiện, như thể đứa con đầu giận dỗi cha mẹ không còn yêu thương nó như các đứa em sinh sau đẻ muôn vậy. Chép lại đây còn là cách lưu giữ những comment của bạn bè.Và cũng muốn ai đã và sẽ tình cờ ghé qua đây vẫn thấy nó như lính mới bóc tem.
Ngày 15/3/201215/3/2012
Ngày 15/3/201215/3/2012
Trên bước phiêu du,
Người trên phố
không dừng nơi nhà
hoa dây giăng phủ
tầng cao, kín cổng, sắc màu!
Lạc bước thảo nguyên xanh,
cánh đồng,
sông biển,
cả đường biên, cũng cất bước qua rồi!
Người trên phố
sững lại trước hiên nhà
hẻo lánh
xa xôi,
bởi một người
trốn phố
về nẻo sâu!
Họ ào tới nhau
như phố gặp phố
người nối người
giữa cơn lốc thời gian!
Người trên phố
không dừng nơi nhà
hoa dây giăng phủ
tầng cao, kín cổng, sắc màu!
Lạc bước thảo nguyên xanh,
cánh đồng,
sông biển,
cả đường biên, cũng cất bước qua rồi!
Người trên phố
sững lại trước hiên nhà
hẻo lánh
xa xôi,
bởi một người
trốn phố
về nẻo sâu!
Họ ào tới nhau
như phố gặp phố
người nối người
giữa cơn lốc thời gian!
________________________
Bài thơ rất hay, về một câu chuyện tình thật lãng mạn. Hai tâm hồn tìm nhau giữa miền quê yên ả sau bao ngày rơi xa thành phố, họ đến với nhau như là định mệnh ! có phải mối tình của chi Hồng Loan không vậy ta ?!
Nhưng HC sẽ đọc nhiều lần để hiểu ý tá..
cho nên ta phải yêu nồng say
cho nên ta phải tranh thủ yêu tháng ngày
phải hôn?
Một thời đầu mũ tai bèo
Ba lô con cóc lưng đèo ướt lưng
Dép râu sải rộng búoc chân
Hồng Loan dâng hiến tuổi xuân cho đời !...
Vài hôm trước nó hiện lên, bây giờ lại "lặn" mất tâm!