10 thg 2, 2009

Tiêng gọi từ miền kí ức

21:02 9 thg 2 2009Công khai5 Lượt xem 6 Lại sắp họp lớp rồi! Tụi bạn ở Hà Nội réo điện thoại đến nao lòng. Biết là không đi được nhưng vẫn không thể nào trả lời ngay với chúng nó. Vẫn anh chàng lớp trưởng trịnh trọng và đĩnh đạc-chả gì giờ hắn đã là thượng tá quân đội rồi- thay mặt Ban liên lạc mời.An di gan đấy mà! Những đứa ở xa được gọi trước. Hòa xe thồ-Biệt danh này có từ khi đi học nó hay mặc quần màu bộ đội giống y anh xe thồ- ở Đà Nẵng- chắc không đi, mụ này lo làm ăn giữ lắm.Với lại ả đang chờ xem mặt ông sui . Mấy đứa ở Sài gòn đang tính rủ nhau đi cả tốp cho nó “hoành tráng”. Lão Minh sợ ma rất máu ba cái vụ tập trung ăn nhậu này, khác hẳn cái vẻ thư sinh nho nhã, của lão.Ngày đầu gặp lại lão ở SG , gọi bằng biệt danh ấy , lão bảo “quên nó lâu rồi”. Kệ lão chứ, lão quên chứ bạn bè ai chẳng nhớ. Hồi ấy ở Hà nội, đứa nào đi học mà chẳng được xem bộ phim “Những kẻ báo thù không thể bị bắt”. Thằng Minh chính là nạn nhân của bộ phim ấy vì cái mặt nghền nghệt của nó giống hệt một nhân vật trong phim , vai anh chàng sợ ma.Và biệt danh ấy theo nó suốt những năm học cấp III Trưng vương Hà nội và có lẽ mãi mãi sau này. Nhớ năm 2005, cả bọn phía Nam ra họp lớp,vui không tả hết.Buồn cười nhất là khi thấy một người tóc bạc xuất hiện, có đứa hỏi: ông này dạy môn gì lớp mình nhỉ .Hóa ra là thằng Lâm ruồi, nó già kinh khủng, vì ngày nào cũng sáng xỉn, chiều say. Cô Hảo “mắm tôm” chủ nhiệm năm lớp 8 cũng có mặt (Biệt danh này chỉ dám gọi sau lưng ,vì cô lúc nào cũng gắt như mắm tôm!).Thầy Thảo chủ nhiệm hai năm liền cuối cấp cũng đến,trông thầy không già mấy so với tưởng tượng .Thầy quê ở Quảng trị, phát âm rất nặng, bọn nó tha nhại thầy vì thầy rất tội nghiệp.Thầy thương trò như con và trò cũng coi thầy như người cha của mình.Thằng Đức Chính, giờ là ca sĩ của đoàn ca múa nhạc Hà nội, đã sáng tác bài “Thầy tôi” để tặng thầy.Tú Anh dở hơi vẫn cười tít mắt như ngày nào, nó học kiến trúc, giờ làm ở Ban quản lí nhà đất gì đó,chồng là bác sĩ.Chúng nó bảo vợ chồng nó đổi nghề cho nhau thì hợp hơn. Còn cái Huyền củ khoai chỉ vì ghi nhầm trường Đại học Nông nghiệp I thành II (khoa kinh tế),cái trường mà con gái HN ít dám chọn, mà giờ nó trở thành giảng viên Học viện ngân hàng.Nó béo đến nỗi mỗi khi nó mặc váy đi qua đi lại trên bục giảng,các em sinh viên phải nói: cô ơi ,cô đừng đi lại nữa cho chúng em nhìn bảng với! (Theo lời kể của khổ chủ.) Liên li pit bây giờ gọn gàng và điệu đàng hơn xưa.Nhớ lần lên bảng nó lúng túng bẻ gãy cả cái thước kẻ. Thuận già không già thêm mấy.Hồi ấy sao nó già hơn hẳn bọn cùng lớp.Hình như nó già trước nên giờ chững lại. Thằng Hạnh xô lếch mù,nó được bố cho cái xe xô lếch cũ đã hỏng máy phải đạp như xe đạp, vẫn hiền lành mặc cho lũ bạn chọc ghẹo. Con Vân tắc hầu đi tây về nhưng không thay đổi cách nói như bị tắc hầu ngày xưa. …. Còn bao nhiêu nữa khuôn mặt của 10E thân yêu. Mấy năm sau này không đi được vì nhiều lí do, buồn và tiếc lắm.Có lẽ Phú Quang đã nói hộ lòng mình “Làm sao về được mùa đông /để nghe chuông chiều xa vắng/thôi đành ru lòng mình vậy /vờ như mùa đông đã về”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang