Cứ
mỗi độ thi đại học kết thúc với những kết quả không mấy ngạc nhiên của các sĩ tử, là y như rằng, người ta lại xôn
xao, người ta lại xì xào về những tân thủ khoa.
Năm
nay, thủ khoa ĐH Y Hà Nội cũng lại được mọi người biết đến với điểm số
cao nhất so với các thí sinh khác - đương nhiên rồi, và còn vì hoàn cảnh cực kì
đặc biệt mà báo giới có dịp tác nghiệp từ cận cảnh tới viễn cảnh rất lấy làm
chuyên nghiệp, kịp thời và cái gọi là cụ thể ,chính xác đến từng milimet !
Ấy là khi điểm số đã chính thức công khai trên báo thì người ta không đi tìm cái điều cần tìm: bằng cách học nào thí sinh đó đạt thủ khoa? Cảm xúc và những dự định, ước mơ của họ về ngành mà họ đã chọn thế nào?.v.v..mà lại khai thác yếu tố, tất nhiên sẽ tác động đến tình thương (thương hại !) của người đời về gia cảnh càng nghèo khó, bi luỵ của người mới chỉ đặt dấu chân trên đường đời còn rất dài và rất xa. Tất nhiên không phải là không có mặt tích cực ,rằng thì là :hoàn cảnh thế ấy mà người học vẫn vượt qua để vinh danh thủ khoa, cho dù thủ khoa cũng chỉ là kết quả bước đầu – đầu vào của một tương lai phải khẳng định ở đầu ra và khả năng thực hiện những gì suốt mấy năm dùi mài kinh sử kia!
Ấy là khi điểm số đã chính thức công khai trên báo thì người ta không đi tìm cái điều cần tìm: bằng cách học nào thí sinh đó đạt thủ khoa? Cảm xúc và những dự định, ước mơ của họ về ngành mà họ đã chọn thế nào?.v.v..mà lại khai thác yếu tố, tất nhiên sẽ tác động đến tình thương (thương hại !) của người đời về gia cảnh càng nghèo khó, bi luỵ của người mới chỉ đặt dấu chân trên đường đời còn rất dài và rất xa. Tất nhiên không phải là không có mặt tích cực ,rằng thì là :hoàn cảnh thế ấy mà người học vẫn vượt qua để vinh danh thủ khoa, cho dù thủ khoa cũng chỉ là kết quả bước đầu – đầu vào của một tương lai phải khẳng định ở đầu ra và khả năng thực hiện những gì suốt mấy năm dùi mài kinh sử kia!
Các
phóng viên, biên tập viên, …chĩa ống kính vào cái pi ximăng chưa sử dụng (có
thể dùng làm cống mà họ cứ gọi là cống!) để phỏng vấn bố của tân thủ khoa, rồi thâm nhập vào sàn nhổ lông vịt lúc nửa đêm về sáng để quay cái cảnh mẹ thủ khoa
vừa vặt lông vịt vừa rơi nước mắt buồn tủi để minh chứng cho hoàn cảnh tội
nghiệp mà chàng thanh niên sức dài vai rộng bấu víu để học với kết quả đáng
biểu dương nọ!
Với
một góc nhìn khác, người đời cảm thấy có điều gì bất nhẫn khi cứ phơi lên mặt
báo, mặt tivi cái khốn khó của cuộc mưu sinh tội nghiệp kia. Chẳng nhẽ tân thủ
khoa sẽ không tủi hổ vì mọi người kể cả bạn đồng môn sẽ mục sở thị và ngẫm về
cái việc bố cậu phải ngủ trong cống, mẹ cậu ngày ngày phải úp mặt vào chậu nước
sôi nhổ lông vịt để cậu có kết quả ấy,
mà cậu không mảy may tự trách mình sao không vừa học vừa làm giúp bố mẹ giảm
bớt nỗi nhọc nhằn của miếng cơm manh áo? Từ ngày xửa ngày xưa Nguyễn Hiền quét
lá đa vẫn học mót chữ nghiã, bắt đom đóm để thay đèn vẫn trở thành trạng đó
thôi!
Và cũng với góc nhìn khác, người đời thấy hình như báo chí chỉ quen săn tin thủ khoa vào đại học mà quên theo dõi đầu ra của họ thế nào khi họ trở thành (hoặc không thành) những kĩ sư, cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ ! Thế mới có “tiến sĩ giấy” ở Bộ nọ (khi mới cầm tờ giấy “chứng nhận có khả năng học tiến sĩ” đã vội xưng mình là TS!)
Và cũng với góc nhìn khác, người đời thấy hình như báo chí chỉ quen săn tin thủ khoa vào đại học mà quên theo dõi đầu ra của họ thế nào khi họ trở thành (hoặc không thành) những kĩ sư, cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ ! Thế mới có “tiến sĩ giấy” ở Bộ nọ (khi mới cầm tờ giấy “chứng nhận có khả năng học tiến sĩ” đã vội xưng mình là TS!)
Thử
hỏi thủ khoa là một cột mốc trên bước đường học thuật hay chỉ là bước đi trên
cuộc trường chinh vạn dặm để chiếm lĩnh kiến thức vô tận của nhân loại?
Nghe
đâu, thế giới xung quanh, người ta không dạy con người ta mải mê, thoả mãn cái
danh thủ khoa (nhất là cứ phải nghèo khổ đỗ đầu, chứ mà nhà có tí của ăn của để
không thành thiếu gia thì đương nhiên phải học giỏi vì cần gì vượt qua cửa ải
nào!) mà họ nặng đầu tư cái thủ cấp, sao cho vào trường nào là tuỳ chọn, thời
gian kết thúc là tuỳ khả năng. Nhưng dứt khoát đầu ra thì chặt chẽ, kiến thức
có được phải đủ làm người trí thức đúng nghĩa!
Ôi,cái người đời, sao cứ lạm bàn chuyện chẳng liên quan tới mình, khen một tí chết
ai, chê bai có ngày bị ném đá bươu đầu mẻ trán như chơi!