21 thg 12, 2014

KHÓC MẸ

Mẹ về với cõi thiên thu
Mồ côi, còn lại lời ru đẫm buồn
Mẹ ơi chớp bể mưa nguồn
Từ đây vắng mẹ biết còn cậy ai?

CHO CON GỌI LẦN CUỐI "MÁ ƠI...!"

Mới đêm qua còn ngồi bên má, nghe từng nhịp thở nhọc nhằn của má, con nhớ ngày xưa còn bé ở bên má…
Cái lần con sốt xuất huyết bị hạ nhiệt đột ngột, trong lúc con chơi vơi giằng co với thần chết, con nghe má gọi, má khóc, con quay đầu chạy về núp bên má. Con lại nhớ má chở con đi sơ tán bằng xe đạp nam, qua chỗ bùn trơn ,xe đạp chuẩn bị lao xuống ruộng, con nhảy xuống nắm đuôi xe kéo lại ,má cười khen con nhanh trí. Con lại nhớ con bị chốc đầu má chữa lành vết thương cho con…
Vậy mà con bất lực ngồi nhìn tử thần giành giật má mà không có cách nào níu giữ. Phải chấp nhận qui luật đến rồi đi trong cõi vô thường, con thật bất lực quá, má ơi!
Hôm nay con ngồi bên má chứng kiến giây phút má trút nhịp thở cuối mà lặng đi. Con đã tự nhủ không khóc để má thanh thản trút bỏ xác phàm về cõi Phật, Vậy mà nước mắt cứ trào ra. Con biết từ đây xa cách ngàn trùng, không bao giờ còn được gọi “má ơi” một lần nào nữa.
Con không còn dịp chờ trời ấm áp hơn để gội đầu cho má nữa rồi!
Đêm nay con lại ngồi bên má, nhưng không còn những nhịp thở khó khăn, đau đớn không còn hành hạ má nữa. Nét mặt má giờ thanh thản lạ thường, má đang đi về cõi Phật, đi về nơi ba đang chờ đón

Cho con gọi má một lần nữa thôi “Má ơi…!”
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang