22 thg 11, 2016

CÂY BÀNG TRƯỚC NGÕ NHÀ TÔI…

Nm nghe tiếng mưa rơi ở đất phương Nam, tôi chợt nhớ mùa đông ở đất Bắc. Tôi nhớ da diết tiếng lá xào xạc rơi xen trong bước chân người rao đêm. Hình ảnh cây bàng trụi lá mùa đông sau khi trút bỏ lá đỏ, hiển hiện trước mắt tôi.
Cây bàng là một phần tuổi thơ tôi và lũ bạn cùng trang lứa ở cái ngõ Ngô Sĩ Liên ấy. Tôi không biết nó có từ bao giờ, chỉ biết khi tôi lớn lên đã thấy Bàng đứng đó, sừng sững uy nghi và cũng bao dung như một bậc cao niên, chứng kiến những buồn vui của chúng tôi, chứng kiến những trò chơi có khi làm tổn thương đến thân cành hoa lá của Bàng.
Cây Bàng đứng ở bên kia đường, đối diện cửa sổ nhà tôi, ngay cạnh nhà cụ giáo Nhân (theo cách gọi của hàng xóm với nhà giáo đáng kính của xóm). Dáng nó hơi ngả xuống lòng đường. Hồi ấy cũng phải vòng tay của hai đứa trẻ như tôi mới ôm hết thân nó. Thân Bàng xù xì, nứt nẻ, bị chúng tôi bóc từng mảng nhiều lần cho “đã” một thú vui vô lí, chắc nó đau đớn lắm, mà chúng tôi nào đâu có buông tha! Cây Bàng báo hiệu mỗi mùa đã đi qua mà tôi nào có để ý. Tôi đã sống ở ba miền đất nước, thấy nhiều cây bàng ở các trường học và trên đường trường tôi đi qua, nhưng tôi chưa thấy cây bàng nào đẹp như cây Bàng ở ngõ nhà tôi. Hay vì nó gắn với tuổi thơ một đi không trở lại của tôi mà trong mắt tôi, đúng hơn là trong tâm tưởng tôi nó đẹp tròn trịa như thế!
Cây Bàng này có từng tầng lá rất cân đối như được cắt tỉa vậy. Mỗi mùa Bàng ra quả là chúng tôi bắt đầu hành hạ nó. Đứa nào trèo được thì trèo ,đứa nào không trèo được thì lên lan can gác thượng, nằm bò ra, với tay hái bằng được. Quả xanh thì chúng tôi vặt để lắp ghép thành những con rùa mai xanh. Mà mỗi đứa sở hữu biết bao nhiêu con rùa cũng không thoả mãn. Mùa bàng chín thì “thôi rồi Lượm ơi!”, từng tốp hái khi còn ương  ương, ăn vừa chua vừa chát. Quả bàng chín ăn ngon như một đặc sản! Cái hột của nó trông xơ xơ thế nhưng đập ra lấy nhân ăn thì vừa béo vừa bùi…Theo tôi bàng chẳng vứt đi cái gì. Tôi còn nhớ ,chúng tôi hay lấy lá bàng xếp thành những cái mũ chuồn như các quan ngày xưa, trông rất ngộ. Hoa bàng bé xinh thì tụi con gái cố nhét lên tai làm khuyên.
Tôi nhớ mỗi khi má tôi chuẩn bị áo len, áo bông cho chúng tôi thì tôi cũng thấy cây bàng đỏ rực lên như cố chống chọi với mùa đông rét mướt. Tôi không để ý lúc nó từ từ chuyển màu như thế nào.  Chỉ mỗi khi nhìn lên thì đã thấy nó đỏ rực, hay xanh mướt tự bao giờ. Hoa bàng cứ mọc trên từng sợi xanh xanh rất giống với màu con sâu róm, loài sâu mà tôi sợ khủng khiếp.

Bây giờ tôi đã rất xa rồi, xa rồi mùa đông, xa những cơn gió rít qua khe cửa rét buốt, xa cây bàng nhiều kỉ niệm…Tôi mang theo trong kí ức về hình ảnh thân thương của cây bàng. Với tôi, cây cỏ không hề vô tri. Nó nhắc tôi những năm tháng tuổi thơ hồn nhiên, dù ở chân trời góc bể nào, nhìn thấy bàng tôi lại nhớ đến nao lòng về kí ức quá trong sáng, hồn nhiên của tuổi thơ tôi. Ôi “ Ta còn em, cây bàng mồ côi mùa đông…”
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang