Bao giờ về bến sông xưa
Ngút xanh bờ bãi ngát mùa ngô
non.
Nước sông ngầu đỏ đục phèn,
Người đưa chân khoả còn vương
lấm bùn.
Những bè phà nứa dập dờn,
Người xuôi, kẻ ngược, sông
tuôn sóng trào.
Nhà tiếp nhà nối trên cao,
Lối lên lại lẫn lối vào bãi
dâu.
Triền đê cách quãng hồ sâu
Chiều chiều lũ trẻ rủ nhau
thả diều.
Vùng quê yên ả tiếng tiêu.
Tuổi thơ còn đậm dấu yêu sông
Hồng !
Thèm được trở về làng Vẽ - Đông Ngạc (thuộc Từ Liêm cuả ngoại ô Hà Nội xưa) chỉ để chạy ngược chạy xuôi trên bãi ngô xanh um mà không biết cách nào trở về nhà người thân. Cứ nhô đầu lên bờ lại thấy lạ huơ lạ hoắc, lại cắm đầu lao xuống, lúc trời sắp tối, hoảng hốt tưởng sẽ mất tích trong bãi ngô rợn ngợp ấy. May sao có người đi quẩy nước sông về đánh phèn dùng cho buổi sớm mai, dẫn về giúp.
Thèm được lội trên cát bỏng rồi ra khoả chân xuống nước sông đặc quánh phù sa.
Thèm được đánh đu trên bè nứa dập dềnh trên sông có người níu tay để thử cảm giác sắp bị rơi xuống lòng sông mênh mang.
Thèm được tắm hồ vô tư cùng những đứa trẻ thôn quê mỗi chiều mẹ nó giặt giũ, rửa rau bên cạnh chiếc cầu vắt trên một đoạn hồ rộng, nằm cách quãng giữa sông với con đê dài ngàn năm.
Thèm được đứng trên đê thả diều với bọn con trai để mỗi khi diều vướng dây điện lại cầu cứu chúng nó gỡ hộ.
Thèm được qua con đê để đi vào làng lát gạch và ngõ ngoằn nghoèo (để đỡ nhớ Hà Nội trong những ngày sơ tán đầu tiên), giờ mới biết làng Đông Ngạc là một di tích làng cổ của Hà Nội đã được xếp hạng!
Thèm được đan những sợi mây để làm các đồ mỹ nghệ mà bây giờ mới thấy được giá trị của nó.
....
"Ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế/ như dòng sông Hồng cuộn đỏ mãi trong tôi..."