30 thg 9, 2009

Bình yên rồi sao vẫn sợ bão giông?

Bão đi qua đây, Chỉ trong phút giây. Gượng chẳng thể nào nổi, Gục ngã rồi, đau đớn những hàng cây! Mái nhà nào chẳng nguyên vẹn chiều nay? Phố em đi giờ giăng mắc nước và cây, Bước chân về may rủi có ai hay. Vẫn biết bão giông là đổi thay. Bình yên rồi sao vẫn sợ bão giông?!

18 thg 9, 2009

Ôi khẩu trang!

Chưa có loại dịch nào mà quái đản như cái đại dịch này cả.Cả trường bịt khẩu trang vì cúmA/H1N1(Có nguy cơ phối hợp với cúmA/H5N1để sinh ra một loại vi rút quái qủi nào đó)! Cái lũ đứng sau quỉ, ma này không muốn làm kẻ lạc loài hơn là sợ bị lây nhiễm.Chúng bịt "phương tiện giao tiếp" một cách miễn cưỡng!Chẳng thế mà chỉ sau một lúc thích nghi với điều kiện che chắn hợp pháp, những cuộc nói chuyện rì rì, rầm rầm đến rào rào không chịu nổi. Nào ai bắt được khẩu hình của chúng đâu mà xử.Trời ơi, cả thầy cũng hết chịu nổi vì giảng bài trong sự lùng bùng, lúng búng của cái "rọ".Sao khổ thế không biết! Chẳng lẽ cái giờ phút"sinh nghề tử nghiệp"đã điểm rồi sao? Không biết đây là giải pháp tình thế hay biện pháp lâu dài? Bao giờ mới đến hồi kết?!

3 thg 9, 2009

Cafe Mekong

Mekong quán sáng nay mưa vắng khách.Phòng vip vẫn không đủ chỗ cho những người "dở hơi"thích uống cafe vào lúc oái oăm này. Tìm được một chỗ không lí tưởng lắm nhưng cũng đủ để quan sát toàn cảnh. Khoái nhất là ngắm cảnh trời mưa .Mưa giọt ngã, giọt bay qua tấm kính trong suốt và ròng ròng trên mặt kính, vừa có cái man mác buồn của ngày mưa ảm đạm, vừa có cái riêng tư để thưởng thức vị đắng mà không bị quấy rầy bởi sự ồn ào. Rảnh rỗi làm cho sự quan sát trở nên kĩ càng hơn.Này là một ả váy hoa xoè trông không tự nhiên lắm, mắt la mày lét vừa điểm tâm một mình vừa ngóng đợi ai mà không dám thổ lộ sự giận hờn, trách móc.Vẻ nhẫn nhịn chợt thay đổi khi một chả (thằng cha) vừa thô, vừa lì bước đến ngồi cạnh, gật chào như không hề trễ hẹn.Xem ra cặp này không đường đường chính chính cho lắm! Còn bàn bên cạnh có anh chàng khoảng "băm " rồi, đã hết một tuần cafe, dự trữ một ghế đối diện mà bạn hẹn chưa xuất hiện.Hắn liên tục xem đồng hồ, mắt ngó nghiêng từ lúc mưa tuôn đến lúc mưa tạnh vẫn chưa thấy ai (chắc ẻm) đến. Đối diện là một đôi rất cân xứng về hình thức:chàng mặc quần bò áo phông rất nền nã, còn nàng quần bó lửng, áo vạt xoè màu sắc bố trí rất công phu.Nhưng lạ chưa,cả hai bước vào , ngồi xuống và cùng bắt đầu một động tác:mở di động.Chàng thầm thì nói trong điện thoại bằng giọng rất tha thiết. Còn nàng chau mày, gắt gỏng, tay chỉ trỏ như nói với ai đó trước mặt với vẻ đầy bực dọc.Xem ra hai người có trục trặc trong "hợp đồng trăm năm", phải dùng cafe quán làm chỗ giải quyết "mâu thuẫn nội bộ",nhân thể cảnh báo những quan hệ tiềm ẩn sẽ bùng phát nếu tình hình không cải thiện! Rôm rả nhất vẫn là đám sinh viên nghỉ Quốc khánh về thăm gia đình, có lí do chính đáng để tụ tập.Thôi thì đủ chuyện trên giời dưới đất được chúng đưa ra bình luận.Bức chân dung các nhạc sĩ, ca sĩ nổi tiếng được khổ chủ lựa chọn đã lọt vào tầm ngắm với những lời bình vô tư. Đây là Văn Cao, trông "bụi"mà tác phẩm mượt mà. Kia Khánh Ly,giá đừng xăm mắt ,xăm mày chắc sẽ hợp hơn với mái tóc buông mềm và chiếc áo dài truyền thống.Trần Tiến sao hiền một cánh bất ngờ trong ảnh ,bên cô cháu gái Thu Hà tóc tém ngổ ngáo khi chưa là thiếu phụ Việt kiều.Còn ai kia? ồ, Phạm Duy tóc bạc trắng mái đầu, chụp ảnh nửa người nên không nhận ra, vì ổng vốn khiêm nhường về chiều cao.Thanh Lam sao trông "mợ" thế.Đoàn Chuẩn trông hài hài.Trịnh Công Sơn vẫn khói thuốc phớt ăng lê đời không lẫn với ai. Hồng Nhung thời còn răng khểnh duyên hơn sau khi cùm răng, giờ mỗi khi cười như khoe răng giả. Chế Linh bên cạnh chữ "thói đời" , hình ảnh thật khác xa dòng nhạc "sến" thường hát. Suýt nữa mất một buổi cafe mưa thú vị.Không biết những điều nghe được về họ có giống những điều họ nghe được về mình không?

Cafe Mekong

Mekong quán sáng nay mưa vắng khách.Phòng vip vẫn không đủ chỗ cho những người "dở hơi"thích uống cafe vào lúc oái oăm này. Tìm được một chỗ không lí tưởng lắm nhưng cũng đủ để quan sát toàn cảnh. Khoái nhất là ngắm cảnh trời mưa .Mưa giọt ngã, giọt bay qua tấm kính trong suốt và ròng ròng trên mặt kính, vừa có cái man mác buồn của ngày mưa ảm đạm, vừa có cái riêng tư để thưởng thức vị đắng mà không bị quấy rầy bởi sự ồn ào. Rảnh rỗi làm cho sự quan sát trở nên kĩ càng hơn.Này là một ả váy hoa xoè trông không tự nhiên lắm, mắt la mày lét vừa điểm tâm một mình vừa ngóng đợi ai mà không dám thổ lộ sự giận hờn, trách móc.Vẻ nhẫn nhịn chợt thay đổi khi một chả (thằng cha) vừa thô, vừa lì bước đến ngồi cạnh, gật chào như không hề trễ hẹn.Xem ra cặp này không đường đường chính chính cho lắm! Còn bàn bên cạnh có anh chàng khoảng "băm " rồi, đã hết một tuần cafe, dự trữ một ghế đối diện mà bạn hẹn chưa xuất hiện.Hắn liên tục xem đồng hồ, mắt ngó nghiêng từ lúc mưa tuôn đến lúc mưa tạnh vẫn chưa thấy ai (chắc ẻm) đến. Đối diện là một đôi rất cân xứng về hình thức:chàng mặc quần bò áo phông rất nền nã, còn nàng quần bó lửng, áo vạt xoè màu sắc bố trí rất công phu.Nhưng lạ chưa,cả hai bước vào , ngồi xuống và cùng bắt đầu một động tác:mở di động.Chàng thầm thì nói trong điện thoại bằng giọng rất tha thiết. Còn nàng chau mày, gắt gỏng, tay chỉ trỏ như nói với ai đó trước mặt với vẻ đầy bực dọc.Xem ra hai người có trục trặc trong "hợp đồng trăm năm", phải dùng cafe quán làm chỗ giải quyết "mâu thuẫn nội bộ",nhân thể cảnh báo những quan hệ tiềm ẩn sẽ bùng phát nếu tình hình không cải thiện! Rôm rả nhất vẫn là đám sinh viên nghỉ Quốc khánh về thăm gia đình, có lí do chính đáng để tụ tập.Thôi thì đủ chuyện trên giời dưới đất được chúng đưa ra bình luận.Bức chân dung các nhạc sĩ, ca sĩ nổi tiếng được khổ chủ lựa chọn đã lọt vào tầm ngắm với những lời bình vô tư. Đây là Văn Cao, trông "bụi"mà tác phẩm mượt mà. Kia Khánh Ly,giá đừng xăm mắt ,xăm mày chắc sẽ hợp hơn với mái tóc buông mềm và chiếc áo dài truyền thống.Trần Tiến sao hiền một cánh bất ngờ trong ảnh ,bên cô cháu gái Thu Hà tóc tém ngổ ngáo khi chưa là thiếu phụ Việt kiều.Còn ai kia? ồ, Phạm Duy tóc bạc trắng mái đầu, chụp ảnh nửa người nên không nhận ra, vì ổng vốn khiêm nhường về chiều cao.Thanh Lam sao trông "mợ" thế.Đoàn Chuẩn trông hài hài.Trịnh Công Sơn vẫn khói thuốc phớt ăng lê đời không lẫn với ai. Hồng Nhung thời còn răng khểnh duyên hơn sau khi cùm răng, giờ mỗi khi cười như khoe răng giả. Chế Linh bên cạnh chữ "thói đời" , hình ảnh thật khác xa dòng nhạc "sến" thường hát. Suýt nữa mất một buổi cafe mưa thú vị.Không biết những điều nghe được về họ có giống những điều họ nghe được về mình không?
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang