Phải tạm biệt mãi mãi ngôi nhà dấu yêu lòng quặn thắt,
buồn thương đến vô cùng!
Cho dù việc di dời nằm trong kế hoạch lớn của đại gia
đình, vậy mà ngậm ngùi, tiếc nuối mãi khôn nguôi!
Nhà ta chỉ là ngôi nhà trệt đơn giản, có mảnh sân phía
trước để cây cảnh chẳng giống cây nhà ai, và không gian trống có nắng, có gió
phía sau.
Đứng trên mảnh sân vuông thân thuộc ngày nào, đưa
những nhát chổi quét dọn những ngày cuối, lòng lặng đi. Giá mà khóc lên được,
gào lên được thì lòng có vơi bớt được sự trĩu nặng về sự phụ bạc của mình với
ngôi nhà yêu quý này không?
Trên cái sân này, mình đã trồng hai hàng cau vuông góc
theo hàng rào, bảo là khi nào cau có trái thì con trai sẽ cưới vợ. Cau đã sinh
hạ mấy mùa quả tròn đều từng buồng, từng buồng, như ý chủ nhà, thế mà thằng con
trai còn mắc nợ đèn sách, lần lữa chưa đáp lại tình trầu cau. Để bây giờ Hoa cau rụng trắng sân nhà ai ,mà hương cau
ngan ngát bên vườn trầu…
Cây Thiết mộc lan tết này sẽ dâng hương thơm cho chủ
nhân mới mà đâu biết làn hương dịu dàng của nó còn vấn vít mãi hồn người chủ cũ
đã biền biệt xa!
Những
chiếc chuông gió bằng tre nứa rung lên như suối đàn T’rưng mỗi khi gió lùa, có
biết chăng chủ của mi không còn được nghe tiếng mi ngân nga những cung bậc trầm
bổng nữa? Đừng trách họ tệ bạc nghen
chuông, bởi họ có thể gỡ mi đi theo, nhưng hình như họ không nỡ tách mi ra khỏi
ngôi nhà mà mi đã che chắn cho nó suốt những năm qua theo quan niệm phong thuỷ
của người phương Đông! Hãy tiếp tục sứ mệnh cao cả của mi, âu cũng là cái phước
mà chủ cũ muốn gieo lại cho người mới đến, chuông à.
Cảm ơn những chiếc cửa mở ra đóng vào khi ta ra đi và
trở về. Một tay cầm bị hỏng mà chỉ có chủ của mi mới biết cách vặn xoay, ta
không muốn sửa vì mi cũng quá đỗi thân quen. Nếu chủ mới có thay thế thì đó là
ý của họ chứ ta chẳng nỡ rời xa dù chỉ một chi tiết nhỏ trong ngôi nhà này!
Có một bậc cấp cao hơn so với bước chân quen thường bước,
từ nhà trước ra nhà sau. Cái bậc rất đặc biệt ấy, chỉ nhà ta mới có, giờ
cũng phải tạm biệt rồi, hãy làm quen với những bước chân mới lạ và nhắc họ đi
đứng cẩn thận nhen bậc cấp yêu quí.
Chiếc kệ gỗ ba tầng vẫn đứng đó để ngăn hờ chiếc
giường nằm xem ti vi với bếp núc (chủ mới “sao y bản chính” cách bài trí nhà ta
nơi này!). Gian bếp rộng thênh thang vừa là nhà ăn, nơi cả nhà sum họp mỗi bữa
cơm và trò chuyện, thư giãn. Hồi xây dựng gian này, cả nhà đều muốn nó thật
rộng(hơn 60m2), không ngăn vách để cả nhà luôn nhìn thấy nhau. Đây là nơi ấm
áp, đoàn tụ cả gia đình mỗi khi xa nhau trở về. Một không gian đầy kỉ niệm giờ
đã đi vào giấc mơ của từng người trong nhà ta rồi!
Cái phòng tắm mà lũ bạn của con trai đến phải la toáng
lên: Trời! hôm nào tụi mình vào đây nhảy hiphop cũng được đấy! Nó rộng và
thoáng, ai đến cũng có chung một cảm giác thoải mái. Sẽ chẳng nơi nào ta chuyển
đến có cái phòng tắm “đã đời” như thế! Ôi giá như chuyển dịch được nó theo !
Phía góc đằng sau cuối nhà là một hồ cá do chính tay
con trai cầm bay xây. Dân mỹ thuật đi làm kỹ thuật, vụng về nhưng được phết! Nó
đã nuôi những con chép vàng, chép Koi Nhật Bản uốn lượn đẹp như tranh. Khi rời
nhà, nó lặng lẽ ngồi bên hồ cá rất nhiều lần trong ngày và nhiều ngày trong
tuần. Nó để lại mấy cặp cho chủ mới để hi vọng có dịp trở về vẫn thấy lại cảnh
xưa, còn đâu nó đem tặng bạn nó, bạn ba nó –những người mê chơi, biết chăm sóc
cá cảnh mà nó tin tưởng. Hình như nó đã gửi một phần tâm tư vào nơi ấy!
Vẫn biết cuộc sống là vô thường, ngay cả kiếp người
cũng chỉ là kiếp ở trọ trần gian mà thôi!Vậy mà sao ngôi nhà cũ cứ mãi là chốn
đi về bất biển trong lòng ta. Nó cứ lặng lẽ thuỷ chung như thế, mà sao ta nỡ
rời xa nó?
Nhà
ơi, ta mang theo một lời xin lỗi vì biết không bao giờ nói hết lời tạ từ với Nhà
yêu dấu. Cho ta mượn lời thơ của thi sĩ Chế Lan Viên để nói lời sau cuối với Nhà
của ta nhé:
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn”