15 thg 12, 2009

Thức khuya mới biết đêm dài!

Thời gian đôi khi không phải chỉ là sự tuần hoàn của vũ trụ. Nó còn chở bao nỗi niềm của con người, nặng nề trôi. Đó là thời gian tâm lý. Thời gian chia tay của một cuộc tình buồn thì đêm chưa đi mà trời sao vội sáng…Người ta mong thời gian dài thêm một chút, một chút nữa… Còn đêm bên giường bệnh, ta thấy thời gian như một gánh nặng đè lên sức chịu đựng quá mỏng manh của con người. Từng khắc, từng khắc… lặng lẽ đi. Nó vô tình, vô cảm, nó trêu ngươi ta. Khi ta vật vã với đớn đau, thời gian nào có nghĩa gì. Khi ta chứng kiến người thân mê sảng, ta căm ghét cái thời gian nghiệt ngã! Sao nó không cho ta giây phút bình yên, để ta khỏi phải lo lắng, hồi hộp trước từng nhịp thở, cơn mê tỉnh của người thân ta.Ta đếm bước đi của thời gian để biêt rằng đêm đang biến nghĩa là ngày đang rạng. 24h là kết thúc ngày cũ và từ 0h là bắt đầu một ngày mới. Ta lại nuôi hi vọng về điều kì diệu rất có thể sẽ làm thay đổi tất cả.Từng khoảnh khắc mong đêm trôi nhanh đã cho ta hiểu thế nào là thức khuya mới biết đêm dài. Vẫn biết Tôi nay ở trọ trần gian.Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời.Thế nhưng trong cái hữu hạn của đời người, ta vẫn muốn làm kẻ chủ trọ, không bị bất lực bởi thời gian. Mai kia dù có ra sao cũng đành!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang