Cuộc
chạy đua giành ngôi vị quán quân Việt Nam Idol 2013 đang vào giai đoạn nước
rút, mình bỗng nhớ đến ngôi vị này mùa giải 2012 đã thuộc về một cái tên lạ
hoắc lạ huơ :Yasuy. Một đôi chân trần đã vinh danh trên con đường ca hát bằng
chính “Đôi chân trần” (Bài hát của Phon Kso'r).
Quán
quân này có một nụ cười rất cao nguyên, nó vừa hiền lành, chân chất, trong sáng,
vừa tự tin, cởi mở, với đôi mắt đen vẫn đậm vẻ hoang dại của đại ngàn Tây
Nguyên hùng vĩ. Và nhớ nhất là câu nói giản dị, mộc mạc khiến người nghe không
thể không cười trong sự đồng cảm, chia
sẻ thương mến : nhận tiền thưởng em sẽ mua thêm một đàn heo!
Mình
đã nhiều lần nghe Y Moan hát bằng một nỗi niềm da diết, đắm say trong từng nốt
nhạc, ca từ. Và càng thêm yêu những ca khúc viết về Tây Nguyên do chính những
người con của núi rừng cất lên. Nó vừa âm vang như tiếng vọng giữa những vách
đá bạt ngàn, vừa nồng nàn, say đắm, vừa khắc khoải, hào sảng, lại mênh mênh,
mang mang…
Theo
dõi qua mấy chặng thấy sự bất ổn định của giọng ca Yasuy, mình không nghĩ tiếng
ca này bám trụ được đến cuối con đường, nhất là sau mỗi lần bị ban giám khảo
băm bổ, chàng trai chân đất chỉ biết cúi đầu rơm rớm như bị án tày đình. Nhưng
mình thật sự ngạc nhiên, chú ý khi cậu cất lên “ Tôi muốn quên đi tháng với ngày, cha đi lượm qủa ngọt cho con đỡ đói
qua đêm…” – lời bài Đôi chân trần. Có phải cậu say sưa hát bằng sự thổn
thức của chính trái tim cậu về cuộc sống của quê hương cậu? Nó có cái bồi hồi,
nức nở, yêu thương, xa xót vời vợi. Nó thấu cảm trái tim người nghe. Cuộc sống
khắc nghiệt nơi núi rừng của đồng bào Tây Nguyên hiện lên qua tiếng hát Yasuy,
họ muốn “ quên đi đôi chân cồng kềnh, cha
đi giữa rừng hoang vu, lưng cha đội nắng gầy, ôi tóc bạc tựa trăng soi. Cả một đời và cả cuộc đời. Đôi chân trần”.
Yasuy
đoạt giải có lẽ không phải vì cậu biết xử lí kĩ thuật âm thanh theo kiểu con
nhà nghề , mà có lẽ vì âm nhạc đã hoà vào cung bậc sâu thẳm nhất của lòng
người, còn cậu là người thể hiện thành công sự giao hoà tuyệt vời ấy. Yasuy đã
điểu khiển được nghệ thuật, khiến nó thực sự chuyển tải tình người vào từng nốt
ngân, nốt lặng…
Đôi
chân trần ấy đã đi từ bản làng lên thẳng sân khấu, một sân chơi thường dành cho
người đi giày hiệu! Và cậu đã tìm được chỗ đứng cho mình, cho niềm vinh dự của
quê hương cậu.
Phải chăng Yasuy có gót chân Asin nâng đôi chân trần
ấy bước lên con đường nghệ thuật trải thảm? Gót chân Asin ấy là đâu, nếu không
phải là quê hương cậu - rừng thiêng núi
thẳm Tây Nguyên huyền bí?
Miên man với suy nghĩ về đôi chân trần, tôi lại vu vơ nhớ về cái ngày xa lơ xa lắc.
Hồi
ấy tôi từng thấy người dân quê nơi mình sơ tán toàn đi chân đất. Có ai lại lội
ruộng bằng giày dép bao giờ. Nhớ nhất là đôi chân của mợ Cả ( chẳng họ hàng bà
con gì, cô ấy là con dâu bà chủ nhà, gọi thế cho thân mật hay sao ý? Chẳng nhớ
vì sao lại gọi thế). Bàn chân mợ “nứt nẻ như vỏ cây thông” (như cách miêu tả của Lỗ
Tấn), các ngón chĩa ra các hướng trông rất mất trật tự ( hồi ấy tôi nghĩ thế)
bắp chân mợ lúc nào cũng thấy quấn xà cạp- một thứ vải thô quấn chân để đỉa
khỏi đeo vào. Mợ đi từ tờ mờ sáng đến tối mịt mới về. Đôi chân ấy suốt ngày
ngâm dưới ruộng. Hồi ấy tôi nghĩ sao mợ vất vả thế mà lại rất hay cười, hàm
răng nhuộm đen làm miệng mợ tối om, trông buồn hơn là vui. Đôi chân ấy thỉnh
thoảng mới dám về thăm mẹ đẻ (lúc mẹ chồng mợ đi ăn giỗ ở xa). Và có đôi khi
chính đôi chân ấy đã thoăn thoắt gánh nước từ giếng làng về giùm chị em tôi,
khi thấy những con bé sơ tán tội nghiệp phải è lưng khiêng hơn nửa thùng nước
mà nghỉ không biết bao nhiêu lần. Tôi thèm có đôi chân khoẻ mạnh dẻo dai ấy để
đi học đường xa khỏi phải đi nhờ xe, nên tôi không thấy mợ Cả thô kệch như
người trong xóm vẫn thì thầm nhận xét mà có lần tôi tình cờ nghe thấy. Cũng đôi
chân ấy đuổi theo những con châu chấu, bọ muỗm bắt về cho chúng tôi rồi bày
cách nướng lên ăn. Đầu tiên tôi thấy ghê ghê, nhưng thấy mùi thơm phức, mợ ăn
ngon lành, tôi cũng thử.
Vào
thời điểm nào đó không phải ra thăm đồng, lội ruộng, tôi lại thấy mợ làm vườn.
Mợ gánh trên vai hai chiếc xoa đựng nước (như vòi hoa sen) đi giữa các luống rau để tưới trông rất đẹp.
Tôi ước gì mình có đủ sức như mợ để làm cái việc thích thú ấy.
Và
tôi cũng nhớ rất rõ, giữa nắng trưa hè , mợ cứ dùng đôi chân của mình xới dọc,
xong một lúc sau lại xới ngang cả một sân thóc để cho thóc phơi mau đượm nắng.
Tôi xin mợ cho tôi đi xới thóc bằng chân giống mợ. Thóc làm tôi bị dặm, chân
ngứa ngáy. Tối đến mợ bảo, mai không cho đứa nào đi nữa, chỉ quẩn chân rồi lại
sinh ghẻ lở. Giọng mợ cứ tỉnh rụi mà ấm áp tình thương. Tôi thấy mợ như mẹ của
chúng tôi vậy, nhưng mợ vẫn có gì đó xa lạ nhất là khi mẹ chồng mợ la mắng
chúng tôi về điều gì đó, mợ không một lời bênh tụi tôi, những con gà con mà mợ
sẵn lòng che chở giúp đỡ lúc không có bà ở nhà.
Sau
này khi tôi xem nhiều chuyện về làng quê Bắc bộ cùng với những điều mắt thấy
tai nghe, sờ vào được ở những vùng quê tôi đã đi qua, tôi mới thương cảm với mợ
Cả. Thương đôi chân trần của mợ. Hình như mợ sinh ra để gánh vác những công việc nặng nhọc (lúc ấy chồng mợ đi
B) của một kiếp làm dâu nhà chồng mà không hề thở than, oán than ( dù cô em
chồng tuổi thanh niên, chẳng chịu làm gì, chỉ hay nói và thầm thì với mẹ về chị
Cả).
Tự
nhiên tôi nghĩ những người đứng trên đôi chân trần có lẽ bao giờ cũng chắc chắn
bởi độ bám và cảm giác chính xác, nhạy hơn chăng?
Và
hình như đứng trên đôi chân trần người ta sẽ tự tin vì nội lực của chính mình.
Giày đép làm đẹp đôi chân, nhưng cũng có khi nó làm người ta ngã đau, thương
tổn nhiều phần hoặc lầm tưởng mình cao hơn người khác!
Em gái tem vàng nhà chị Hồng Loan (~_~)
Trả lờiXóaChưa xuân em đã đợi hè
XóaLòng em "lửa lựu lập loè đâm bông"!
Chúc em lúc nào cũng tươi vui, sôi nổi!
Chị vẫn đến đọc và thú vị cảm nhận, suy ngẫm...Chúc em viết tiếp những trang đời đầy ắp suy tư và cảm xúc.
Trả lờiXóaEm cảm ơn chị đã động viên, Em bận nên cứ thoắt ẩn thoắt hiện chị ạ, chưa sang chị thường xuyên được, Giờ em vù sang ngay ạ
XóaY sang nghe lại bài hát rồi về đây!
Trả lờiXóaẤy nhớ sàng nghe hát thường xuyên cho vui cửa vui nhà nhé!
XóaLâu quá rồi em mới ghé nhà chị nè! Em kính chúc chị và gia đình đón một năm mới vui tươi, hạnh phúc và gặp nhiều may mắn!
Trả lờiXóaTết nhất bạn quá em nhỉ. Chị cũng chúc em và gia đình luôn tràn ngập niềm vui,hạnh phúc!
XóaChị ra HN rồi, chẳng có điều kiện đi chơi SG nữa, chắc phải sang năm thôi HL ơi.
Trả lờiXóaTiếc quá, chị em mình như chơi trò ú tim ấy
XóaKHÔNG GÌ BẰNG THỰC LỰC CỦA MÌNH (CHÂN TRẦN) HL NHỈ
Trả lờiXóa