Chú Huệ là y sĩ của trại
trẻ sơ tán của cơ quan ba tôi. Nếu tôi không có một trận ốm nhớ đời thì có lẽ
cái sự đời nó cũng tuồn tuột trôi qua và chú cũng như bao người khác mà tôi sẽ
vô tình lướt qua, để đánh mất cơ hội hiểu về một tấm lòng nhân hậu. Khi tôi viết những dòng này thì chú đã ra người
thiên cổ từ lâu lắm rồi. Tôi không có ý định tri ân bằng những dòng chữ theo
cái lẽ thường tình. Tôi chỉ muốn khắc ghi trong lòng về một người chú mà tôi
kính trọng, biết ơn sâu nặng.
Hồi ấy cơ quan ba tôi tổ chức cho con em đi sơ tán khỏi Hà Nội, tránh cuộc chiến tranh leo thang của Mỹ ra miền Bắc Việt Nam, một sự di dời đầy may rủi!
Hồi ấy cơ quan ba tôi tổ chức cho con em đi sơ tán khỏi Hà Nội, tránh cuộc chiến tranh leo thang của Mỹ ra miền Bắc Việt Nam, một sự di dời đầy may rủi!
Vì các cháu thì đông mà
lán trại ở tập trung có hạn, nên chị em tôi cùng một số bạn nhỏ nữa được sắp xếp
ra ở nhờ nhà dân. Điều này làm tôi thất vọng tràn trề. Bởi tôi đang háo hức một cuộc sống tập thể. Tôi ngây thơ tưởng
tượng những trò trẻ con của những đứa không có bố mẹ bên cạnh nhắc nhở sẽ vô
cùng thoải mái, tự do, hệt như tụi nhỏ bây giờ mong muốn được đi cắm trại vậy!
Giữa cái thời buổi sự sống
và cái chết mong manh, mà chỉ nghĩ đến được vui chơi! Rõ là khờ đặc cán cuốc!
Chính cái hoàn cảnh bất
đắc dĩ ấy đã cho tôi một vốn sống, một sự
trải nghiệm mà tôi ngẫu nhiên biết ơn chiến tranh!Thật là một nghịch lí.
Ở nhà dân, chúng tôi được
tự do hơn những đứa ở trại, nhưng lại có những nỗi khó khăn,khổ sở phải âm thầm
chịu đựng ,thay vì lũ bạn được các cô chú phụ trách quan tâm giúp đỡ kịp thời.
Tôi nhớ nhất trận ốm nặng
hồi sơ tán ấy.
Mấy hôm liền tôi sốt li
bì, cứ nằm bẹp một chỗ, ngồi dậy lại ngã dúi dụi xuống giường, chẳng ăn được
gì, toàn uống nước. Trong lúc hoảng loạn hay bản năng sinh tồn thôi thúc,tôi bảo
em tôi đi báo cho y tế của trại. Em tôi lúc ấy mới học vỡ lòng, lũn cũn chạy
quãng đường xa đến hơn cây số lên trại, báo: chị cháu tự nhiên không ngồi được.
Khoảng xẩm tối, tôi đang mong em về thì nó xuất hiện theo sau là chú Huệ, vai chú
đeo “túi cứu thương”. Chú đặt ống nghe, cặp sốt, bắt mạch cho tôi xong chú hỏi
tôi một số câu nữa, ánh mắt chú lo lắng nhìn tôi, rồi chú quyết định cõng tôi
lên phòng y tế của trại. Tôi vắt vẻo
trên lưng chú y như hồi nhỏ được ba cõng trên lưng chơi trò” nhong nhong ngựa
ông đã về…”. Tôi đi mà thương em ở nhà một mình với chủ nhà, nó nhìn tôi sụt
sùi ,còn tôi cũng rơm rớm nước mắt. Những
ngày sau đó nó lủi thủi một mình ở nhà, còn tôi cô đơn trên phòng y tế.
Phòng y tế cũng là gian
nhà ở của bố con chú Huệ. Chỗ giường tôi nằm có một ô cửa sổ bằng song tre, gió
thổi mát rượi. Hàng ngày em tôi đến thăm, nó rụt rè đứng ngoài cửa sổ nhìn
vào, chiều cao của nó vừa đủ để nhìn thấy
tôi. Cứ thấy thoáng có ai là nó sợ ngồi thụp xuống, đợi im lặng lại thò đầu lên
nói đủ các chuyện diễn ra trong thời gian tôi vắng nhà. Nó không nói nhớ tôi
như thế nào, nhưng ánh mắt nó cho tôi biết nó rất mong tôi về với nó. Được chú
chăm sóc, tôi tỉnh dần lên, nhưng vẫn còn yếu nên chưa thể về nhà được.
Sau vài ba hôm điều trị,
chú cho tôi ra gian ngoài rộng rãi, bớt không khí thuốc men. Nơi có hai dãy giường
tre dài từ đầu nhà đến cuối nhà. Một góc của dãy giường sat tấm phên được bố
trí cho người ốm , còn lại là vị trí đã phân cố định cho các cháu theo lứa tuổi,
nam, nữ…Một hôm chú đi công tác, tôi bỗng dưng bị đuổi ra khỏi phòng lúc trời tối
đen như mực. Tôi sợ quá, ngồi ngoài hè khóc gọi “má ơi con sợ quá!”. Vậy mà bố
thằng Dũng, người đuổi tôi ra vẫn mặc kệ tôi (chả là bố nó từ Hà Nội lên thăm
con, đêm đó ở lại với nó). Tôi đang bị nỗi sợ hãi hành hạ, muỗi đốt, mệt mỏi…thì
may quá nghe tiếng chú Huệ, chú đã về. Chú vào không thấy tôi đâu, chú đi tìm tôi, ra ngoài thấy tôi ngồi khóc
chú dẫn tôi vào, tôi oà lên nức nở.Tôi nhớ chú nói với bố thằng Dũng những tiếng
rất to, vẻ mặt đầy bực dọc. Lúc ấy chú y hệt ba tôi vậy. Còn tôi như đứa con tựa
vào cha mình, vững chãi.
Chiến tranh tạm dừng
trong thời gian họp Hội nghị Pa-Ri, chúng tôi lại trở về Thủ đô sống bên ba má,
trong gia đình ấm áp, yêu thương. Tôi vẫn nhớ mãi người lương y với một tình
thương làm rung động tình cảm thiêng liêng trong tôi, đã cứu sống tôi không phải
từ sự huỷ diệt của đạn bom, mà từ bàn tay tử thần núp dưới sự ốm đau thiếu điều kiện chăm sóc của mẹ cha – còn nỗi
buổi tủi, thiệt thòi nào hơn như thế cho một đứa trẻ?
Ảnh từ Nét
Em gái tem dzàng nhà chị nha (~_~)
Ai bảo Voi con ở Bản Đôn là chậm nào?
. Chúc em những ngày thấm NQ thật nhẹ nhõm!
XóaGiỡn tí cho vui nha cưng
Ai bảo Voi con ở Bản Đôn là chậm nào?
. Chúc em những ngày thấm NQ thật nhẹ nhõm!
XóaGiỡn tí cho vui nha cưng
Nếu tem vàng được nhận thưởng 5 cái ôm hôn của chủ nhà - lão tem bạc , chí ít cũng được vài ba cái ! Có được ôm hôn là tốt rồi - không câu nệ là nhiều hay ít ! có điều xin chủ nhà cho lão được...nằm ôm hôn vì lý do...sức khỏe ! hehe
Trả lờiXóaQuên cái vụ ôm hôn đi lão nhé ! Lão xấu tính, có nhà mới mà ko thèm đến thăm em gái Quảng Trọi, lão tệ như cá bống thệ (~_~)
XóaLão ấy bị chập cheng phải nằm nhà BD ạ. Sắm nhà mới rồi đóng cửa nằm gặm nhấm "thuở tung hoành hống hách những ngày xưa" (thời yahoo blog!)
XóaThỉnh thoảng lão ẩm ương vài còm quậy thiên hạ tức chơi đó mà
Cái lão Hoàng dạo này lười viết thế không biết! Thấy lão xây nhà, mình cứ tưởng bở, vậy mà lão chỉ đi lang thang...
XóaNhững đứa trẻ thời chiến sao mà khổ quá! Mới tí tuổi đầu đã phải xa cha mẹ, mà chuyện sống chết cũng chỉ cách nhau gang tấc. Cũng may mà thời ấy có nhiều người tốt, mà chú Hợi của chị là một trong số đó. Họ tốt vì họ tốt, thế thôi, chẳng vì gì cả. Kiểu người tốt như thế bây giờ đường như ít đi, chị nhỉ! Trong bom đạn, người ta sống vì nhau nhiều, còn trong thời bình, người ta sống vì mình nhiều hơn.
Trả lờiXóaEm thích bài này!
Đọc bài của chị em hình dung được phần nào cái ngày bom đạn ấy, sống -chết gần kề. Chú ấy đúng là " lương y như từ mẫu".
XóaNhư chị OM nói "§Trong bom đạn, người ta sống vì nhau nhiều, còn trong thời bình, người ta sống vì mình nhiều hơn."
các cụ xưa nay vẫn có câu" Chung được hàn vi mấy ai chung được phú quí"
Thế mà trong lúc đạn bom như thế có kẻ vẫn nhẫn tâm đuổi một đứa trẻ ra ngoài đển giành lấy phần êm ái cho mình..
*OM & Thanh Bình_CZ :Sau khi về Hà Nội, một lần chị tình cờ đi qua phố Cửa Nam, (gần nhà chị) thấy chú ngồi trong nhà nhìn ra, chị về nói với ba chị. Ba chị chở đến thăm và các cụ trở nên thân thiết từ dạo ấy .
XóaThời nay thật hiếm có người như thế.
Nghĩ lại thấy hồi ấy sao mình giỏi chịu đựng quá cơ, trẻ con bây giờ sướng quá sinh tệ. À mà thôi, tại thời thế thế thời phải thế phải không các em.
Lại một ký ức thật đẹp!. Em tin rằng ở nơi xa thẳm, chắc chú Huệ sẽ rất ấm lòng. Chúc chị mãi bình yên và hạnh phúc nhé!
Trả lờiXóaTrong sâu thẳm lòng mình, chị cũng mong như thế em ạ.
XóaVui vì em trở lại xóm blog!
Thời đó lũ trẻ con nông dân Quảng bình chẳng đứa nào được đi 'sơ tán' ra bắc cả. Chỉ có con em cán bộ các ty, ban ngành của tỉnh mới được đi. Nhưng đi cũng chẳng sung sướng gì. Chiến tranh cả mà!
Trả lờiXóa"Sơ tán" là điều bất đắc dĩ, đã có biết bao buồn tủi trong những ngày xa nhà ấy. Hồi ấy ước gì mình sinh ra ở quê để suốt ngày thấy ba mẹ, chẳng phải nhớ nhung ,chờ đợi.
XóaĐúng là vì "chiến tranh cả mà1"
Chị ơi, bài của chị mất đâu hết còm rồi? Phía bên trái thì thấy có 10 nhận xét mà mở ra thấy có mỗi nhận xét của chị Bạch Dương thôi! hay là máy em bị hỏng?
Trả lờiXóaMay quá, phục hồi được rồi. Cảm ơn em nhiều
XóaChú Huệ mới đúng là "Lương Y như Từ mẫu" em à, đọc mà thấy tức, sao có người bất nhân như ba thằng Dũng, nỡ đuổi một bé gái ra ngoài để giành chỗ nằm, hết nói! Em có những hồi ức tuyệt vời về con người quá tốt như chú Huệ!
Trả lờiXóaMáy của OM không bị hỏng, chị cũng thấy có hai người là em và Bạch Dương thôi!
Kí ức cứ sống mãi chị ạ.
XóaĐề tài này chắc sẽ còn nhiều điều để kể chị ạ.
Em đã tìm lại được còm suýt mất, chắc khi ai gửi tặng ảnh từ google là vius nuốt mất đó chị.
Chị vui nhiều nghen!
Khi em tem còn còm mà, chị bảo Như Mai chỉnh lại cái còm nào làm lỗi mạng sẽ hiện còm lại chị gái nhé ! Chúc chị gái chiều thứ tư an lành nha ! (~_~)
Trả lờiXóaTheo lời em, chị lại phục hồi được com rồi đó.
XóaCảm ơn em, em cũng vui suốt tuần nhé
Nhớ có lần - lão từng làm thơ tặng em ấy nhỉ - Voi bản Đôn . Nhưng làm không xong phải nhờ chi Ngựa. Nhắc lại chỉ để minh chứng - lão luôn nhớ em - chứ không hề quên như em nghĩ . Bài thơ ấy , nôm na thế này :
XóaTặng em nhé - Voi bản Đôn
Ấy rồi loay hoay , cắn bút chỉ vì " câu tám " khó gặm quá. Chỉ vì :
Làm thơ nên tránh vần "ồn"
Kẻo mà méo miệng , vỡ mồm như chơi !
Sau đó chỉ nhờ có tài như chi Ngựa mới luồn lách vần cho nối tiếp ra bài thơ tặng em - Voi nhỉ !
Bố khị lão rọm, toàn thích kể chuyện ngày xưa, xây nhà thì viết đi chứ hay tại lão mắc đi cưa nên ko muốn viết, thôi để lão đi cưa cho yên phận lão chứ bắt lão làm 2 việc 1 lúc xôi hỏng bỏng ko thì khổ đời lão (~_~)
XóaTa vẫn thường rưng rưng khi nhớ lại những người tốt đã giúp ta,nhất là lúc nhỏ xa cha mẹ .Và dĩ nhiên ta sẽ cố làm được điều gì đó theo tấm gương này khi có thể !
Trả lờiXóaLàm việc tốt là cách tri ân người tốt chân thật nhất. HL cũng nghĩ như anh HHP.
XóaMột ký ức thật đẹp về năm tháng chiên tranh và người lương y đúng đức!
Trả lờiXóaHy vọng ngày nay vẫn còn nhiều lương y như chú Huệ em nhỉ?
Chiến tranh làm người ta khắc ghi nhiều kỉ niệm,phải không chị.
XóaChị khoẻ luôn để làm thơ thật nhiều nha chị!
Thời nào cũng vậy, cũng có người tốt và kẻ xấu đan xen bạn nhỉ?
Trả lờiXóaBạn cũng vì gặp người xấu mà nhận ra người tốt đấy thôi...
Không hẳn là "Vì gặp người xấu mà nhận ra người tốt" đâu NT ơi. Người tốt thì vẫn tốt, thiên lương của họ không phụ thuộc vào tâm địa độc ác của kẻ xấu . Vẫn biết rằng con người ta có kẻ tốt người xấu, rồng phượng lẫn rắn rết, thiên thần và ác quỷ. Nếu cuộc sống này chỉ toàn điều ác, hay con người không tin vào điều tốt ,điều thiện, liệu có tồn tại không?
XóaBọn mình cùng thời, nhưng dù sao HL là những người " sơ tán" có cái sướng và khổ riêng, đọc những chuyện thế này VTA hiểu lắm
Trả lờiXóaMột thời đạn bom, một thời buồn đau, mất mát...phải không T.A?!
XóaBiết là kí ức chiến tranh kể mãi không hết.Nhưng nếu không kể sẽ quên hết. Có lẽ cũng nên viết để hiểu mình và hiểu thêm ý nghĩa cuộc sống này, bạn nhỉ.
Trong chiến tranh, khi cái chết và sống gần nhau trong giây, phút, thì con người sống với nhau thật tình cảm, biết hy sinh cho ng khác. Bỡi vì lúc đó ng ta mới thấy cuộc sống, con ng mới quý biết bao! Còn thời bình ng ta lại nghĩ về QUYỀN-LỢI, về tiền nhiều hơn. Đúng là ai chưa qua chưa thấy là đời nhỉ?
Trả lờiXóaNếu được phép Hong Loan, khi nào chắc mình phải họa 1 bài thơ tặng về hình đại diện của blog HL ý. Được hông?
XóaĐúng là như thế. Nhưng thời nào những người tốt vẫn tốt, người xấu vẫn xấu. Chỉ có điều kẻ làm điều xấu hay đổ lỗi cho hoàn cảnh.
XóaNếu thấy có cảm hứng thì xin mời Hiền Lương cứ hoạ thơ về avatar của tớ, sao lại không được
Úi giời ơi, sao xưng "TỚ" nhỉ ? Phải xưng anh-em chứ? Mình biết HL ít tuổi hơn đấy nha
XóaÁi chà, ca xưng hô này khó đây
XóaTrăng bao nhiêu tuổi trăng già
Núi bao nhiêu tuôỉ gọi là núi non?
Trăng kia trẻ mãi không già
XóaNúi cao lên mãi vẫn là núi non
Ha ha, công cải biên ca dao nên tạm thời gọi bằng "anh"
XóaAnh HIền Lương ạ, chắc anh hoàn thành bài thơ vịnh avatar rồi chứ?, em đây cũng tin vào lời hứa của anh đấy
Bây giờ chú Huệ thế nào hả chị? Bài này hình như không có trong quyển tạp văn chị nhỉ
Trả lờiXóaChú Huệ đã trở thành thiên cổ rồi August Pink em ơi.! Chứng tỏ em chưa đọc hết câu chuyện hay vừa đọc vừa nghĩ đến anh nào..?
XóaHiền Lương trả lời thay chị rồi nhé August Pink!
XóaChiều đầu tuần sang thăm chị, chúc chị tuần mới bình an, may mắn, hạnh phúc và thành công trong mọi việc
Trả lờiXóa(Em xin lỗi vì hôm trước đã làm hỏng nhà chị!)
Cảm ơn MCT ,chắc là lúc nào cũng bận nên mỗi khi ghé chỉ kịp để lại lời chúc!
XóaChị ơi! Chị vắng nhà hơi bị lâu rồi đấy nhé
Trả lờiXóaĐúng là mấy hôm nay bận em ạ. Sẽ cố gắng viết và dạo xóm giềng bù
XóaSang thăm chị chúc chị luôn vui vẻ an lành nhé.
Trả lờiXóaVâng ,cảm ơn bạn!Chúc bạn an vui!
XóaĐây là lời của người em thập thò thăm chị ngày nào (sau khi đọc entry này):
Trả lờiXóaEm đã đọc những dòng viêt về chú Huệ chị viết,không phải ứa nước mắt mà nước măt tuôn trào thành dòng,em khóc và khóc không kìm nén nổi lòng mình, tất cả hình ảnh, tình cảnh ngày xưa bé nơi sơ tán lại hiện hữu,rõ ràng em nhớ lại những buổi chiều tối em đứng một mình ngoài phên tre,gọi là phòng y tế nơi chú Huệ làm việc và nghỉ để nhìn chị đau nằm ở trong đó,là chị ruột và là người thân duy nhất của mình. Chú Huệ là niềm tin tưởng của tất cả trại trẻ.Chủ trương sơ tán trẻ khỏi thành phố để tránh đạn bom có điều kiện đi học tiếp đã đồng thời đào tạo ,nuôi dưỡng biết bao tấm lòng nhớ thương quê hương đất nước mỗi khi nhớ về tuổi thơ chị nhỉ,Đúng như chị viêt cảm ơn chiên tranh đúng là một nghịch lý.Và em muốn nói những hồi ức về nơi sơ tán chị viêt rất chuẩn,gợi nhớ nhiều,không chỉ là Khoảnh khâc...mà là nhiều đầu sách mới. Chúc chị thành công nhé.
Ủa, comments đâu hết rồi Hồng Loan ơi! Đón Trung Thu vui tươi với con cháu em nhé!
Trả lờiXóaDạo này blog em bị dở hơi, cứ bị mất còm. Mới phục hồi lại đó chị.
XóaTrung thu vui vẻ nha chị!
Được người bênh như lúc này thấy sướng không thể tả nỗi,người tưởng lớn lên cả khúc,HL nhỉ?
Trả lờiXóaMà lớn "cả khúc" thật chứ bộ!
XóaTối ni mới đúng trăng rằm
Trả lờiXóaChúc chị miềng đón trung thu an lành (~_~)
gửi quà cho 2 Chíp yêu của bà ngoại, ko dám lên linh hình nựa sợ mất còm nhà chị hì hì
http://www.vienthammy.org/product_images/uploaded_images/bannhs-trung-thu-th-p-c-m-banh-trung-thu-thap-cam-b-nh-trung-thu-banh-trung-thu-m-th-c-am-thuc-amthuc-ch-bi-n-che-bien.jpg
http://images02.jaovat.com/ui/18/95/58/1330941810_289678758_5-Mua-Lan-Khai-Truong-dong-Th-dam-Cui-Trung-Thu-Mng-Tho-le-hoi-Ha-Noi.jpg]
Trung thu nhớ tuổi thơ xưa
XóaChạy theo trăng đên ngẩn ngơ quên đường!
Trung thu vui tươi, bận quá chưa viết bài mới hả em!
Trả lờiXóaChị ơi cháu nó giành hết thời gian, chị ạ.
XóaThăm em> Nhớ lại năm tháng chiến tranh.
Trả lờiXóaChúc an lành, Mong cháu bé khỏe, hay ăn chóng lớn
Chị sang thăm , em rất vui.
XóaNhưng kỉ niệm thời chiến cứ trở đi trở lại trong kí ức chị ạ. có lẽ chưa kể hết chưa yên lòng.
Cháu em cũng thay đổi từng ngày chị ạ. Niềm vui cứ lớn dần theo năm tháng.
Chúc chị luôn an vui!
Em viết rất hay về các kỉ niệm những ngày sơ tán. Thương thế không biết tuổi thơ phải sống xa bố mẹ, tự mình bươn ra để chống chọi với mọi thiếu thốn, khó khăn, mà lẽ ra, những việc đó là của người lớn. Chị em mình hình như không có tuổi thơ thì phải, chị rất thích các bài em viết về năm tháng cũ. Cám ơn em.
Trả lờiXóaTất cả cứ hiện ra để mình ghi lại thôi chị ạ.
Xóa"Giật mình ,mình lại thương mình xót xa" chị nhỉ
Chúc chị luôn bình an và hạnh phúc.
Trả lờiXóacảm ơn bạn, bạn cũng vậy nhé!
XóaChiều nay em sang nhà chị để đọc lại bài viết hay và ấm áp tình cảm của chị nè
Trả lờiXóaVui vì em vẫn thường xuyên ghé thăm.
XóaChúc em luôn có nhiều bài viết sâu sắc!
Chua có bài đăng mới sao em? Tối ấm áp với hai cô Chíp bé bỏng nhé!
Trả lờiXóaBận quá chị ơi !
XóaChị luôn an bình nha chị!
Chú Huệ là chú Huệ nào ?
Trả lờiXóaCớ sao ngày tháng đứng hoài ở đây ?
hehe
Lại lôi cái bộ xương cách trí ra đấy à lão gia gia?
XóaĐăng ẻn mới đi chị ơi!
Trả lờiXóaMuốn đăng ẻn mới cho vui
XóaNhưng còn mắc nợ hên xui ...thì giờ
Hồng Loan nàng trốn ở đâu
Trả lờiXóaĐể cho ngày tháng âu sầu trôi qua
Hay là bận bịu việc nhà
Hay là cảm ánh trăng ngà ...quên thơ!
Nếu mà cảm ánh trăng tà
XóaThì em đã có thơ và entry!
hi hi...
Cuối tuần Chíp chị Chíp em
Trả lờiXóaChơi cùng ba mẹ để bà xem blog nào!
Chị ngựa sai rồi.
XóaCuối tuần Chíp chị Chíp em
Chơi cùng ba mẹ để bà xem...ông!
Như Mai xung phong chỉnh sửa cái quái gì đó để Hong loan dễ dàng vào nhà lão sau khi đọc còm ỡ bài lệch nhịp.Lão cũng khốn khổ vì sự lòng vòng này. Cứ lóng nga lóng ngóng như gà mắc đẻ ! Lúc nào rảnh , em thử qua lão xem đã vào dễ dàng chưa nhé. Tin rằng Như Mai viêc này chắc làm tốt ( Cô giáo này cái gì cũng ...tốt )
* Chị Ngựa: định xem blog cho vui

XóaThế mà quá bận lại thôi , chị à
* Lão Gia Hoang: Giờ thì đường vào nhà lão tắc tịt luôn rồi. Chẳng có một thông tin gì ngoài chữ Blog tan_262?
Lần này Chú Huệ đứng lâu
Trả lờiXóaChẳng hiểu nguyên cớ do đâu thế này?
Chú là quá khứ, đã qua
XóaMà luôn hiện hữu như là hôm nay!
sang thăm em thấy em vui khỏe là mừng, bữa ở SG rồi về lúc nào mà chẳng cho biết, giá như hội ngộ được một lần thì vui biết mấy, có số đt mà cũng giấu mất tiêu không liên lạc được, ở bên mạng spot này ai cũng cất mất số đt, bên blogtiengviet ai cũng công khai cả và do đó họ gặp nhau được nhiều, vui lắm và chân tình lắm. Tặng em ảnh nhé
Trả lờiXóahttp://blogtiengviet.net/media/usersd/duymy1949/gapmat.jpg
anh Nguyễn Lân Dũng và các bạn blogtiengviet SG giao lưu t9/2013.
Bận quá anh ạ.Vậy là anh kết nối được rồi. Hôm nào giao lưu nhé!
XóaChúc anh khoẻ!