4 thg 4, 2009

Nhớ thương một người chị.

Tên chị là tên một con sông -HỒNG HÀ- ba đã đặt tên cho chị để kỉ niệm nơi chị sinh ra. Con sông đã chảy về biển lớn. Chị đã ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.Cái tuổi 18, giữa lúc đất nước có chiến tranh. Chị chưa được hưởng những niềm vui, hạnh phúc mà con người sinh ra có quyền được hưởng.Ngày ấy, em chỉ đau đớn là không còn chị nữa .Em chưa cảm nhận được nỗi mất mát của riêng chị. Mai lại đến ngày giỗ chị ( 11/3 âm lịch), về mộ chị thắp nhang, lòng thấy nhớ thương chị vô cùng. Em nhớ hồi ấy chị rất thích hát múa. Chị tổ chức biểu diễn rất trẻ con mà cũng rất sáng tạo.Tấm ri -đô lanh hoa nhà mình làm màn kéo, mỗi đứa trẻ là một diễn viên. Dụng cụ hóa trang thật đơn giản: phấn viết hồng làm phấn bôi má, bút chì tập vẽ để kẻ mắt, giấy thủ công làm son môi...Chị kể những câu chuyện bịa cho bọn em nghe, những con ma trong chuyện của chị bây giờ em vẫn có sức ám ảnh với em. Chị rủ đi trêu mấy ông sinh viên già ở trọ bên hàng xóm, chị bảo mấy lão này giả vờ học để đuổi bọn mình đi chỗ khác cho yên, mà lúc ấy bọn trẻ con trong khu tập thể làm gì có chỗ chơi nào khác ngoài cái gốc cây sấu mát rượi đó cơ chứ. Chị ơi bao nhiêu kỉ niệm ùa về. Thời gian trôi qua từng ấy năm. Chị vẫn trẻ mãi tuổi 18. Còn em đã có biết bao thay đổi. Chị ơi! em nhớ chị, em ước gì cuộc đời em có chị bên cạnh. Nhưng dòng sông đã ra đại dương sao có thể ngược dòng được nữa!Cái cõi vô thủy vô chung mới là chỗ dừng chân cuối cùng của kiếp người đã đi qua cõi tạm. Nắng vẫn trải dài trên nghĩa trang, đất vẫn lặng im đến phát sợ. Chỉ có trong em, chị vẫn còn mãi mãi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang