28 thg 3, 2009

Đã tốn mẻ than lại tan lưỡi cày!

Chợt nhớ câu thành ngữ má đã từng nói, khi vừa làm hỏng một việc. Bạn xưa từ Hà Nội ghé thăm.Yêu quí bạn, định kỉ niệm cho bạn một chút gì thật lạ- món cá thài bai kho tiêu –đặc sản quê hương.Chưa chi đã giới thiệu hết lời về món ăn dân dã vừa dai, vừa béo bùi, thơm ngon mà không ở đâu trên cái đất Văn Lang này có, ngoài Quảng ngãi. Đúng là nói trước là bước không qua. Món này làm bao nhiêu lần rồi ,thế mà lần này lại mắc lỗi kĩ thuật. Một nồi cá cháy khét, đen xì.Sao nó lại nhằm vào lúc này cơ chứ!. Sớm mai bạn lên đường rồi, nói với bạn sao đây. Chả nhẽ thay bằng đường phổi, đường phèn, hay kẹo gương? cũng là đặc sản đấy.Nhưng ngọt ngào quá, cái muốn là bạn được nếm cái vị mặn mòi của vùng duyên hải miền Trung cơ. Ôi thật là đã tốn mẻ than lại tan lưỡi cày. Còn món cá thài bai…bạn ra Hà Nội sẽ kể rằng: Ở Quảng Ngãi quê bạn thân tôi có đặc sản cá thài bai kho tiêu!

15 thg 3, 2009

Giã từ vũ khí.

15 thg 3 2009 Chiến tranh đã kết thúc từ lâu. Anh, bây giờ mới sắp thực sự rời xa quân ngũ. Tuổi quân của anh có thừa nhưng tuổi đời theo luật sĩ quan hiện hành không bắt buộc. Anh sẽ phải chia tay đồng đội để trở về với cuộc sống không cần kỉ luật khắt khe mà lại khó thích nghi này. Bởi anh là một người lính! Cho nên nếu nay mai anh gia nhập Hội cựu chiến binh , thì trớ trêu thay, chiến binh tóc “ muối nhiều hơn tiêu”- lại thua anh, chiến binh tóc “tiêu nhiều hơn muối”- về số tuổi quân! Đời lính không có gì là bất ngờ thì có gì đâu mà bịn rịn lúc phân ly. Trong anh có tiếc nuối chăng là: không ở lại được lâu hơn để cùng đồng đội “Lúc trận mạc xông pha thì cùng nhau sống chêt, lúc ở nhà nhàn hạ thì cùng nhau vui cười”.Chỉ thế thôi! Ngày xưa, Nguyễn Trãi về nhàn “Ao cạn vớt bèo, cấy muống- đìa thanh phát cỏ, ương sen” thế mà vẫn “Bui có một lòng chung lẫn hiếu- Mài chăng khuyết nhuộm chăng đen”. Còn “Đời mình là một khúc quân hành” khi giã từ vũ khí, anh sẽ làm gì? Lòng trung hiếu của một sĩ quan quân đội như anh tất nhiên không bao giờ thay đổi. Nhưng giữa đời thường anh chắc chắn sẽ không tránh khỏi giây phút như dây đàn lạc điệu. “Chuyện đó sẽ xảy ra em biết và em biết…” “Rồi từ đó em nhận ra anh không phải trong mơ, không phải trong thơ,… đôi tay bâng khuâng nâng cành hoa tím và em nói tặng anh mùa xuân”.

9 thg 3, 2009

Ngày tháng nào đã ...cho ta...

Đoán xem trong bức tranh toàn cảnh này, đâu là đường nét của riêng tớ?
Yêu lắm hai nụ cười này...Mọi người bảo con giai giống mẹ,Mình thì thấy cả hai đều giống mình.
Đây là tác phẩm đầu lòng
Con dù lớn vẫn là con của mẹ/đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang