28 thg 8, 2008

NHỮNG NGÀY SƠ TÁN

Xa Hà Nội trong cuộc chiến tranh phá hoại lần thứ nhất của giặc Mĩ: Lần đi đầu tiên: Năm ấy chưa biết ghi nhật kí còn bây giờ sợ không nhớ hết. Lần đầu ba má đưa sang Đông Anh,quê vợ của ông anh họ,vì bấy giờ quê hương xa tít tận miền Nam trung bộ làm sao về.Thật chẳngcó quan hệ ruột rà máu mủ gì.Ôi buồn ơi là buồn!Mấy chị em nhớ nhà,nhớ Hà Nội,nhớ ba má,chỉ biết khóc thôi.Mặc dù chỉ bên kia sông Hồng nhưng sao ngày ấy cách biệt đến thế, có đâu như bây giờ địa giới Hà Nội phủ sóng tất cả các vùng quê mà mình đã từng sống những năm sơ tán. Lại thêm ông chủ nhà mặt mày lúc nào cũng cau cau có có trước cái bọn trẻ con thành thị không biết làm gì trông ngứa cả mắt, thấy cái gì cũng hỏi.Còn nhớ rất rõ ông ấy tên là Biển.Nhà ông có một giàn bầu,khổ nỗi là nó rất sai quả.Ngày nào ông cũng bắt ăn bầu, nghĩ lại bây giờ vẫn còn sợ.Bữa trưa ăn bầu xào,chiều ăn bầu luộc,hôm sau ăn bầu kho…bản trường ca bất tận về các món chế tác từ bầu. Chị Ao ,chị Bờ là con gái ông Biển rất thương chị em mình, thỉnh thoảng dắt đi chợ và sang các nhà hàng xóm.Bên cạnh nhà có hai chị em sinh đôi tên là Song và Hỉ.Chúng nó hay dành nhau dắt dân Hà Nội ra bãi cát để khoe có bạn Hà Nội.Một hôm nó khoe nhà nó có đàn gà con mới nở. Với chị em mình thì đó là một sự hấp dẫn đến vô cùng. Chị Hà hỏi nó làm cách nào mà quả trứng lại nở ra con gà,nó giảng giải một hồi. Chị mình ghi nhớ và bắt đầu nhen nhóm trò tiêu khiển thú vị.Chị mình nghĩ gà ấp được thì người cũng ấp được.Thế là từ hôm đó xin được ba quả trứng, ba chị em mình thậm thà thậm thụt,sợ ông Biển nhìn thấy coi như toi công và bắt đầu tự ấp trứng.Mỗi đứa một quả kẹp nách.Đứa nào bận việc gì thì nhờ đứa kia kẹp hộ.Lúc đầu hăng lắm sau chán vì thấy mãi gà không nở, lại rắc rối trong mọi sinh hoạt, thế là rủ nhau ra bãi cát sông Hồng lấy gạch dựng bếp luộc chén sạch.Kêt thúc một trò chơi. Lần nào ba má sang thăm cũng đem theo thức ăn.Trong đó có bánh quy là nhớ nhất.Ba má nhờ ông giữ hộ để cấp phát theo định lượng.Thế là lão G răng-đê bắt đầu sự nghiệp quản lí kho lương của binh sĩ .Nghĩ tức ghê bánh của mình mà ăn phải xin, chị mình lại bày đầu trò mới.Nghiên cứu chỗ để bánh xong ,cứ tối đến chị em mình chọc thủng bức vách (bằng đất trát) rồi khoét rộng vừa bàn tay thò vào cái thùng bên trong .Thùng bánh vơi dần , hết sớm mà lão quản gia không hề hay biết.Vết thủng được vá lại vụng về nhưng nhà cái gì cũng cũ nên chỗ vá chẳng gợi nên sự khác biệt là mấy Sau một thời gian ngắn đứa nào cũng bị đau mắt đỏ,ba má sang thăm thấy tình hình không ổn bắt đầu cho rút quân. Kết thúc những ngày xa nhà đầu tiên.

1 nhận xét:

  1. Xuân Thu
    11:07 20 thg 9 2012
    Choa dân xứ Nghệ mà giờ ở Hà nội gọi con cháu đủ 10 mâm đấy Loan à.

    hongloan
    11:09 20 thg 9 2012
    ui Hạnh phúc quá! HL chúc mừng nhé!

    Xuân Thu
    11:06 20 thg 9 2012
    Đọc bài này biết HL ở Hà nội rồi
    "Choa cứ thủ đô choa mần" hehe
    Hiển thị tất cả trả lời 2

    Xuân Thu
    11:11 20 thg 9 2012
    Mần thủ đô có cái sướng,cũng có cái không sướng,như mần ở đâu cũng vậy mà.....Chỉ có mần với ai mới biết cụ thể thôi

    Misa
    00:40 30 thg 8 2008
    hihi, co viet di' dom qua'. May chuyen ngay` chau nghe co^ ke ngay xua nhieu lan roi ^_^

    Trả lờiXóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang