16 thg 8, 2008

Rằm tháng 7.Mậu tý(2008)

Đi xem hoa đăng ở Phú Thọ-Quảng Ngãi,thấy lòng thanh thản lạ!Dân mình thật trong sáng,tâm hồn họ mới thuần khiết làm sao!chiến tranh,đói nghèo,khủng hoảng ,lạm phát...Thế mà trong sâu thẳm của cõi tâm linh họ vẫn nguyên vẹn một niềm tin vào thế giới cực lạc. Nơi đó có những người thân của họ đang chờ đợi lời nguyện cầu của họ, để rồi họ kết đèn hoa thả trôi trên sông rực rỡ đến bất ngờ. Họ bày tỏ sự báo hiếu với cha mẹ, với ông bà tổ tiên, họ cầu siêu cho những linh hồn lạc lối , lầm lỗi...Họ như hiểu được đây là lể" xá tội vong nhân "lớn nhất của cõi âm để mà tự răn mình sống tốt đẹp hơn ở cõi trần. Đèn hoa được làm thật giản dị: bằng một lát thân chuối cắt ngang, dày độ 3-4 cm trên đó cắm một ngọn nến vừa vừa, được bao xung quanh bằng giấy gương màu vàng và đỏ là chủ yếu. Sau khi thắp nến, họ chèo thuyền mộc thả từng chiếc trên sông,Một người dân cho biết ở một ngôi chùa gần đó tổ chức cho các tăng ni , phật tử và những ai tự nguyện đến làm đèn,có khoảng 3000 chiếc đèn hoa như thế đã thắp sáng cả một vùng sông nước.Tiếc là không có máy ảnh để ghi lại những khoảnh khắc đó.Mượn chiếc điện thoại di động của anh xã chụp chỉ thấy tối đen với vài đốm sáng, vội xóa đi kẻo để lại hình ảnh sai lệch về đêm hoa đăng kì diệu này.Nhất định phải sắm một "bác phó nháy " mới được! Trên đường về thấy nhớ ba quá.Ngày nào ba chở con đi sơ tán, ba lên thăm chúng con, dặn dò đủ thứ, để rồi lúc ba về Hà nội chúng con chẳng còn nhớ gì ngoài nỗi nhớ ba.Con vẫn còn nhớ cái cảm giác sờ tay lên thân cây sung nhà bà chủ nhà nơi sơ tán để tìm hơi ấm bàn tay ba đã đặt lên chỗ đó.Mỗi khi ba lên thăm chúng con ,câu đầu tiên con hỏi là"ba ơi, ba có ở lại được không". Bọn con vui biết bao khi có ba ở lại dù chỉ là một đêm thôi.Con còn nhớ ngày ấy ba mua cho chị em con quyển truyện tranh"Thánh Gióng"con xem xong định bụng sẽ không cho con bạn mượn mà chỉ khoe cho nó thèm ,vì trước đó nó không cho con mượn truyện của nó.Ba biết thế liền nói với chúng con là" đừng làm thế, mình cứ cho họ mượn họ sẽ tự nghĩ lại mà đối với mình tốt hơn".Con đã làm theo lời ba và quả nhiên con bạn ấy có gì cũng chia sẻ với con.Ba ơi con đã là làm mẹ của hai đứa con rồi mà vẫn quen có ba nhắc nhở ,lo lắng.Cuộc đời con quá hụt hẫng khi không có ba bên cạnh.Mọi buồn vui ,băn khoăn ...không biết chia sẻ với ai.Con vẫn biết rằng đời người là hữu hạn, nhưng con vẫn muốn ba là ngoại lệ của qui luật nghiệt ngã đó ba ơi! Con thấy con chưa làm làm ba vui nhiều hơn khi ba còn sống, cho nên trong này lễ báo hiếu này con có thể hiện gì đi nữa cũng không đủ để đền đáp tình yêu thương mà ba đã dành cho chúng con phải không ba.Con xin thắp một nén nhang lên bàn thờ ba và trong lòng con với tất cả tình cảm kính trọng,thương nhớ,biết ơn ba-Người đã cho con cuộc đời và biết suy nghĩ để sống làm một con người tử tế. Đi hết cuộc đời mình con cũng không kể hết được về tấm lòng của ba.Nhân này lễ báo hiếu năm nay, cũng là năm đầu con không còn ba nữa, con chỉ biết nói lời cảm ơn ba .Ba ơi con cầu chúc cho ba đi thanh thản ở thế giới người hiền.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang