28 thg 8, 2008

Lần sơ tán thứ hai

Nơi đến đó là Chèm Vẽ,rất gần Hà Nội,quê của vợ chú Khánh.Con đường này mình đã được thím chở đi lại nhiều lần.Đường chạy dọc theo bờ đê Yên Phụ. Ngày ấy đường nhỏ và hẹp lắm.Trên đường đi thím đã hỏi mình đủ thứ về chú mình(chả là hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu).Mình có nhiệm vụ phải nói là không biết mối tình trước đó của chú với cô hàng xóm, kẻo mà “hỏng việc” của người lớn.Câu chuyện từng say xưa đến nỗi rơi mất hai cái bánh chưng lúc nào không biết. Nói về những ngày ở đó.Thời gian không nhiều .Mình đã cùng những người dân ở đây lấy nước sông Hồng “đỏ nặng phù sa” đánh phèn chua mới dùng được.Dưới bãi cát ven sông trồng toàn ngô.Có một lần chạy trốn cùng bọn trẻ trong xóm xuống bãi ngô, thế là bị lạc,không thể nào tìm được đường lên.May quá có người đi gánh nước trông thấy dắt về hộ.Dân ở đây chủ yếu sống bằng nghề làm song mây xuất khẩu.Họ làm roi ngựa,đan những mặt hàng thủ công rất tinh xảo.Còn nhớ hồi ấy mình cũng bắt chước xin lạt (chẻ từ ống giang)đan thành từng sợi dài to bản rồi đưa cho thợ may thành chiếc túi cứu thương rất đẹp và lạ . Thời gian ở đó có lần được đi ăn giỗ ở một nhà phía trên bờ đê.Sau này mới biết xóm ấy được xếp vào di tích văn hóa vì kiến trúc cổ.đường lát đá xanh, nhà xây bằng gạch tổ ong,mái ngói không thể nào nâu đen hơn.Lại có lần đi ăn giỗ khác ở gần nhà máy điện Yên phụ.Hôm ấy có báo động,rồi bom giặc quần thả ở xung quanh, suýt thì toi mạng vì nơi đó là một trong những mục tiêu phá hoại của Mĩ. Cũng vì thế ba má lại chuẩn bị rời chuyển chị em mình đi sơ tán nơi khác. Sướng nhất là lại được trở về Hà Nội ,về ngôi nhà yêu dấu,dù sau đó là những ngày xa cách lâu dài và đầy rẫy gian khổ. Kết thúc lần đi thứ hai.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang