30 thg 8, 2008

Nào,ai còn nhớ một thời mũ rơm...

Lần sơ tán thứ ba Lần này ba má không phải tự đi tìm địa điểm nữa,mà cơ quan ba tổ chức.Cũng vì tính chất cuộc chiến ngày càng nguy hiểm.Giặc Mĩ điên cuồng bắn phá miền Bắc.Bất kể đó là nhà máy, xí nghiệp,chợ búa ,trường học, bệnh viện,.. cứ nơi nào đông dân là chúng dội bom tàn sát ,hủy diệt. Nhà mình ở ngay sau ga Hàng cỏ.Thời bình thuận tiện bao nhiêu thì thời chiến lo sợ bấy nhiêu.Đó là nỗi ám ảnh của ba má mỗi khi ở cơ quan nghe báo động lại lo không biết các con ở nhà đã ra hầm trú ẩn chưa. Sau lần sơ tán thứ hai,mình được về học ở Hà Nội một năm.Còn nhớ ngôi trường Cát Linh ấy gần như đối diện với cửa sau sân vận động Hàng Đẫy.Có lần mình không thích đi theo con đường cũ,đường Quốc Tử Giám qua Văn Miếu,Cát Linh rồi rẽ phải,mà tự chọn lối đi xa hơn để xem nó thế nào.Đường này đi qua phố Nguyễn Thái Học rồi rẽ trái.Trên đường này có một trại của những người khiếm thị.Hồi ấy mình sợ lắm.Ngày bé mình sợ người không nhìn thấy mình,còn bây giờ mình lại sợ những người mình không nhìn thấy họ!Có một lần ra chơi mình nhớ nhà, nhớ em kinh khủng,thế là mình trốn học về nhà, may quá có thằng Trí thọt đem cặp về hộ.Tất cả kỉ niệm về ngôi trường đầu tiên ấy và những ngày làm học sinh Thủ đô nhanh chóng trôi qua vì “chiến tranh đâu phải trò đùa”. Mình với em gái bắt đầu nếm trải một cuộc sống tự lập ở lần sơ tán này.Nơi đó là xã Quảng Bị ,huyện Chương Mĩ,tỉnh Hà tây.Mình không thể tin nổi nơi này giờ cũng là đất Thủ đô! Vì lên chậm nên trại trẻ không còn chỗ,chị em mình được xếp ở nhờ nhà dân cùng với một gia đình người sơ tán khác.Bà chủ nhà tên Kim,có cô con gái tên Hồng với một cô con dâu thường gọi là mợ Cả. Mình ăn cơm tập thể.Hàng ngày đem cặp lồng đến trại lấy cơm về ăn. Đường đến trại khá xa,mình không ước lượng được khoảng cách chính xác là bao nhiêu nhưng chỉ biết là đi mỏi chân lắm mới tới, ngoài một đoạn đường lát đá xanh còn chủ yếu là đường đất.Ngày nắng đã đành ,ngày mưa mới thật là gian nan .Đường bùn đất nhão nhoẹt,trơn như đổ mỡ.Mình đi dép không nhấc nổi dép (hồi ấy đứa nào cũng đi dép cao su),còn nhấc được dép thì đứt quai hoặc ít nhất cũng một mất một còn. Mình quyết định trời mưa đi chân đất mặc dù mình rất sợ giun .Cứ trời mưa là vùng ấy nhiều giun đất đễ sợ.Ấy thế mà vẫn không trụ nổi.Mình không bao giờ quên cái lần đi lấy cơm trời mưa gần đến nhà bị ngã đổ hết.Nếu quay lại thì xa quá mà chắc gì đã còn cơm để cô phát “lính tráng có xuất sĩ quan có khẩu phần” mà.Thế là lò dò bước về đến nhà trong ánh mắt chờ đợi của em, mình thấy có lỗi với em.Mình rủ em đi ngủ cho qua cơn đói cồn cào.Chiều vẫn đi học bình thường.Thế mà đứa nào biết đã đến mách cô.Lúc đi lấy cơm chiều cô cho xuất cơm nhiều hơn mọi bữa.Cho đến bây giờ mình vẫn cảm ơn cô vì sự quan tâm ấy.Tên cô là cô Phấn, giờ không biết cô ở đâu. Còn nhớ một lần mình bị sốt xuất huyết rất nặng, nằm li bì ở nhà không đi học được .Ban quản lý trại đã báo cho ba mình ở Hà Nội biết nhưng vì công việc thời chiến ,ba chưa lên được.Mình tủi thân khóc mãi.Hai chị em chăm nhau.Chú Huệ là y sĩ của trại đến khám thấy thế cõng mình về trại,mình không chịu đi vì sợ không ai ngủ với em.Chú phải dỗ mãi mới chịu đi với điều kiện cho em ở cạnh.Chú cho nằm điều trị ở một cái giường gần phòng y tế,em mình cũng nằm chung.Hôm sau bố thằng Dũng Kình lên thăm nó ,đuổi mình đi để lấy giường vì lán trại đó toàn con trai.Mình mệt lắm nhưng cũng phải dậy đi ra sau nhà ngồi chờ chú Huệ về.Chú đi họp về không thấy mình đâu ,mãi sau mới thấy mình nằm ở sau nhà.Chú mắng cho ông Kình bố thằng Dũng một trận và yêu cầu ông ấy trả lại giường cho bệnh nhân.Thằng Dũng tức mình lắm, nó dọa bao giờ mình đi học thì biết tay, rồi nó quên hay là bị chú Huệ răn đe mà không thấy nó có biểu hiện gì. Vụ đó mình đề phòng khá lâu. Sau khi hết sơ tán mình tình cờ gặp chú Huệ ở Cửa Nam, mình đến nhà chú ở gần đó thăm và kể lại câu chuyện hồi ấy.Chú cười và dường như quên việc làm ngày ấy rồi.Những người tốt thường không hay coi việc giúp đời là ơn huệ mà chỉ xem như trách nhiệm phải làm.Trong sự biết ơn đời ,mình không quên những người như chú Huệ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang